Edit: Tiểu Lăng
Sáu giờ chiều, rốt cuộc Tiên Bối cũng ném được quyển cuối cùng vào trong thùng giấy.
Nhiệm vụ ký tên không ngừng nghỉ với cường độ cao suốt cả một ngày khiến nguyên cánh tay phải của cô tê cứng như bị bó thạch cao.
Viên Viên ân cần thu dọn túi xách hộ cô, mang ra ngoài.
Tiên Bối thì vội xoa bóp cánh tay cứng đơ, đuổi theo.
Trần Chước đi theo sau hai cô gái, nhìn người cao lải nhải suốt với người thấp hơn chút xíu kia.
Ra ngoài trụ sở văn phòng, taxi Trần Chước gọi đã sớm đến.
Anh chủ động tiếp lấy túi xách của Tiên Bối, để cô gái nhỏ lên xe trước, sau đó mới ngồi vào theo.
Tiên Bối hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay nhỏ với Viên Viên hai cái để tạm biệt.
Taxi lên đường.
Xuân tháng ba, trời tối muộn hơn.
Ánh xế tà nơi chân trời giội thuốc màu xuống, dần nhuộm lên màu quýt rực rỡ.
Tiên Bối dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông ngồi bên cô, cách cô rất gần, cô hoàn toàn không dám nhìn qua.
Anh đi cùng cô cả ngày, nhất định đã làm trễ nải không ít công việc và thời gian…
Không cần để ý chuyện trong tiệm sao…
Tiên Bối càng nghĩ càng xấu hổ, song vẫn nghiêm chỉnh ‘triệu hồi’ đầu mình về, nhỏ giọng nói hai chữ:
“… Cảm ơn…”
Trần Chước nghe rõ, đáp ngay: “Không có gì.”
Tiên Bối nghịch nghịch ngón áp út, không lên tiếng nữa.
Trần Chước quét mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “Đói chưa?”
Tiên Bối lắc đầu, trưa nay cô ăn quá nhiều, giờ vẫn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-ngot-ba-phan/115033/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.