Thầy giáo Đàm Vi tương đối nghiêm khắc, quy định học sinh nếu không có tình huống đặc biệt, thì cũng phải ở trường học làm xong bài tập toán học rồi mới được về nhà. Nếu không có bài tập, cũng phải làm nửa giờ đề tự luyện.
“So với Đại quần cộc còn lợi hại hơn. . . . . .” Nữu Nữu trong lòng hối hận rồi.
“Cậu muốn tớ dạy cho cậu thì cậu phải nghe tớ.”
“Vậy thì tuần sau bắt đầu đi? Về nhà ăn cơm đã.” Co cẳng chạy.
“Quay lại!” Đàm Vi nắm tay kéo lấy nhóc.
Cô nhóc trừng mắt nói xạo: “Hôm nay có tình huống đặc biệt, tớ đói bụng!”
“Chết đói cũng phải làm xong cho tớ hai đề.” Kéo cô nhóc đi tới cái đình nhỏ ngồi xuống, từ trong túi xách lấy vở bài tập ra. “Hôm nay không có bài tập, làm xong cái này đi.”
Cô nhhóc nhìn cũng không nhìn liền nói tớ không biết làm.
Được, bắt đầu từ công thức cơ bản nhất. Ba phút sau Đàm Vi không chịu nổi đem sách giáo khoa vứt ra một bên: “Không giảng nữa!” Đàm Vi nói đến mức miệng khô lưỡi hanh, vậy mà làm còn có sai sót.
“Được thôi,” Nữu Nữu tiếp tục vẽ Thánh Đấu Sĩ Mỹ Thiếu Nữ, “Cậu có giảng cũng không hiểu.”
“Chỗ nào không hiểu?”
“Tớ nghe không hiểu.”
“Là bản thân cậu không muốn nghe.”
“Là cậu giảng không hiểu!” Cô nhóc nhấn mạnh vào điểm này. “Cậu nếu giảng hay tớ làm sao có thể không nghe ra? Cũng bởi vì giảng không hiểu, không logic, tớ mới không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-anh/2178733/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.