Giữa sân hầu như tất cả đều là trẻ con, tiếng nhạc tiếng bánh xe chạy trên sân băng làm cho đầu người ta choáng váng, cứ một lúc lại có người té ngã, lập tức dẫn đến tiếng cười vang của người bên cạnh, người bị té ngã vừa đứng lên vừa ân cần hỏi thăm ‘mẹ’ của ai đó.
Đám người Gia Vũ sớm đã mệt muốn chết, ngồi ở ven sân ngẩn tò te mà nhìn cô bạn đang chơi điên cuồng trong sân kia. Không biết cô nhóc hôm nay ăn phải thần dược gì, chơi cả một buổi chiều cũng không chịu nghỉ ngơi chút nào, ngã sấp xuống không kêu đau, đứng lên tiếp tục trượt.
Bánh xe lăn lông lốc rồi lại lăn lông lốc vang lên, vị thần đó mồ hôi đầm đìa trượt đến. “Anh Cẩn Ngôn lại chơi với em đi!”
Cẩn Ngôn lập tức cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm như không nghe thấy.
“. . . . . . Gia Vũ!”
Gia Vũ tựa vào ghế ngửa đầu lên ngáy o o. Nhất Nhất với Minh Nguyệt thì kề vai sát cánh thì thầm to nhỏ với nhau, căn bản là thờ ơ.
“Tớ sẽ trượt với cậu thêm một lát?” Đàm Vi mỉm cười nhìn cô nhóc.
“Không cần, vết thương cậu còn chưa khỏi, đừng đụng vào rồi miệng vết thương lại bị rách. Aizz, mấy người các cậu thật là,” ngón tay chỉ vào từng người một, “Thật vô dụng, cơm ăn lúc trưa đi đâu hết rồi hả? Mới có chút xíu đã than mệt!”
Không có người tiếp lời, tiếp tục bảo trì tạo hình vừa rồi.
“Cậu cũng nghỉ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-anh/2178718/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.