Ở cửa thang lầu xuất hiện một người đội mũ lưỡi trai, đi phía sau có thêm một người đàn ông cao to. Đợi tên đội mũ lưỡi trai kia nói xong bèn xoay người lên lầu, Nữu Nữu ba chân bốn cẳng xông lên nhào lên người đối phương.
Đàm Vi liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới ổn định được sức nặng trên thân. “Sao cậu lại tới đây?”
“Tớ canh ở đây suốt cả buổi sáng rồi.” Cô nhóc bám cánh tay Đàm Vi đánh giá Đàm Vi kĩ lưỡng, vẫn tốt, vết xanh tím trên mặt đã phai nhạt đi rất nhiều. “Ăn uống được không ?”
“Rất tốt.”
“Buổi tối ngủ có ngon không?”
“Được, chỉ là giường quá cứng.” Đàm Vi xoa xoa cái cổ đau nhức oán giận, “Lót hai lớp chăn bông trên giường cũng vô dụng, cộm đến nỗi xương cốt đau nhừ tử, chỗ nào không biết nữa, cũng nên cải thiện chút tình hình rồi.”
“Bên trong không ai làm khó dễ cậu chứ?”
“Sao có thể a, Phương cục trưởng có dặn dò xuống, ai dám động vào tớ.”
“Tốt quá.” Nữu Nữu nheo mắt lại, nắm đấm vung qua trúng đúng cằm của Đàm Vi.
“. . . . . . Ái!” Đàm Vi xoa chỗ đau trừng mắt, “Làm gì thế hả?”
“Tớ kêu cậu đánh nhau kêu cậu uống rượu kêu cậu nửa đêm chạy loạn khắp nơi! Cậu đi đi, đi đi!” Nắm đấm rơi xuống như mưa trên người Đàm Vi, giọng nói chậm rãi biến điệu, “Cậu không biết tớ rất lo lắng a, cậu tên này. . . . . .” Nói không được nữa, gào lên khóc lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-anh/2178712/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.