Sao lại thế này? Đàm Vi nhìn chằm chằm tiếng tút tút vang lên từ ống nghe mà buồn bực, gọi hai lần điện thoại đều bị cúp máy, cô nhóc sao thế? Buổi sáng còn vui vẻ đi dạo phố, làm rớt tiền? Rớt cũng không đến mức giận cá chém hắn a.
Cúp máy rồi gọi tới nhà Gia Vũ, không có người nghe, tiểu tử kia khẳng định lại đi chơi game rồi. Lại gọi đến nhà Nhất Nhất, con bé vừa ăn đồ vừa lầu bầu nói: “Cô nhóc ở nhà xem tiểu thuyết Quỳnh Dao đang khóc đó, cậu đừng làm ồn nó làm gì.” Càng buồn bực, xem tiểu thuyết làm chi tự dưng cúp điện thoại của hắn? Do dự sau một lúc lâu lại gọi tới nhà Nữu Nữu.
“Cậu tìm ai?”
“Ý, ” hắn bật cười, “Gọi đến nhà cậu à.” Vừa rồi trong lòng đang buồn bực nên bấm lộn số, dãy số điện thoại của nhà Đặng Minh Nguyệt và nhà của Nữu Nữu chỉ khác có con số cuối.
“Lão đại à. Gọi sai số rồi hả?”
“Uhm. A đúng rồi, bài kiểm tra Anh ngữ làm xong chưa? Cho tớ mượn chép đi.”
“Đang làm, ngày mai cho cậu mượn. Aiz hỏi cậu chuyện này, cậu đừng mắng tớ nha.” Nhớ tới con nhóc kia không ổn, Minh Nguyệt thử thăm dò nhiều chuyện hỏi một câu, “Cái kia, cậu và Nữu Nữu có phải. . . . . .”
Đàm Vi hắc hắc cười một tiếng.
Là thật! Minh Nguyệt kinh ngạc nửa ngày cười toe toét. “Cậu giấu giếm chúng tớ lâu như vậy! Nữu Nữu cũng thật là, không nói cho tớ nghe.”
“Không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-anh/2178707/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.