Đàm Vi đang ngủ bị Cẩn Ngôn lay tỉnh, người đó còn lộ ra gương mặt có biểu cảm “Phiền toái rồi.”. Xoa hai mắt xuống lầu, kẻ say khướt tối hôm qua đang ngồi ở phòng khách ngẩn người, không rửa mặt gội đầu gì hết ráo, thấy hắn đi ra lập tức trưng ra gương mặt oán giận tố khổ: “Dép của tớ bị người ta đánh cắp rồi.”
Hắn kinh ngạc. “Tối hôm qua chính cậu ném chúng đi mà.”
“Nói bừa!” Nữu Nữu oán hận bành ra đôi chân trần, “Tớ làm sao có thể ném chúng đi chứ, mới mua đó! Khẳng định là các cậu uống say vào nhà không chịu đóng cửa, nửa đêm bị trộm lẻn vào lấy đi rồi.”
Đàm Vi có chút hiểu rõ Cẩn Ngôn vì sao có biểu cảm bó tay như thế.
“Tớ đâu có ý trách các cậu!” Nói rất nhẹ nhàng, trên mặt lại viết rành mạch mấy chữ to tướng “Chết cũng không thừa nhận sai lầm”.
“Có thể trách ai, vốn là do tự cậu uống say.” Hắn đi vào toilet vốc nước lạnh té vào mặt, “Không tin hỏi Cẩn Ngôn đi.”
“Hỏi cũng vô dụng, chỉ biết trách tớ ném dép đi. Sao có thể chứ, tớ có uống rượu nhưng đâu có uống đến điên đâu mà ném dép đi!”
Không phải là uống say như điên rồi sao? Cẩn Ngôn nói không tin thì cậu đi mà hỏi bọn hắn đi.
“Hỏi thì hỏi!” Nổi giận đùng đùng lên lầu thẩm tra. Nhất Nhất ngủ như lợn chết lắc thế nào cũng không tỉnh, Gia Vũ chịu không nổi sự quấy rầy thiếu chút nữa vung quả đấm trúng mũi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-anh/2178703/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.