“Có phải dáng vẻ rất xinh đẹp, à không, rất đào hoa, đeo mắt kiếng?”
“Uhm.” Thật ra diện mạo Mạc Tử Vực xinh đẹp, còn mang chút thanh tú, nhưng dùng đào hoa để hình dung hắn càng xác thực hơn. “Cậu quen anh ta?”
“Sao không biết được, lúc tớ học đại học, soái ca khoa công trình thổ mộc, hoa hoa công tử, bạn gái của anh ta đều có thể xếp thành hàng dài rồi. Fuck, rất gây họa, bên ngoài trường học cũng nghe tiếng anh ta.”
“Mức độ gây họa có thể vượt qua anh Cẩn Ngôn nhà chúng ta sao?”
“Đừng lấy Cẩn Ngôn so với anh ta,” Minh Nguyệt như kiểu bị chịu vũ nhục trợn trắng mắt, “Cái loại hoa hoa công tử này, thấy đàn bà con gái là nhào tới”
“Mạc Hoa Hoa gặp ai cũng nhào tới?”
“Gần như vậy đó, phòng kí túc của tớ đặt ngoại hiệu cho hắn, ha ha, Hoa Hoa nghe xong giận gần chết. Ôi chao, . . . . . Cô bạn học kia của tớ cũng có một cái lúm đồng tiền,” Ngón tay chọc chọc vào cái má lúm đồng tiền của Nữu Nữu, “Nhưng cậu có đến hai cái, cô bạn kia chỉ có một cái bên trái.”
Động tác luôn khiến cô không tự chủ được nhớ tới người nào đó, Nữu Nữu mất tự nhiên quay mặt. “Hoa Hoa đang làm gì?” Hoa Hoa. . . . . . Giống như đang gọi cún con vậy, cô phì cười.
Minh Nguyệt cũng cười nham nhở. “Hoa Hoa, là một loại động vật có vú thích gặm xương. . . . . . Đối với người khác rất thân thiện. . . . . . Là người bạn trung thực tin cậy của nhân loại. . . . . .” Đọc diễn cảm trầm bổng du dương.
“Bà chị ơi nói chuyện bình thường chút đi.”
“Hoa Hoa lúc bình thường chính là như vậy, không bình thường chính là chó điên, cắn người. . . . . .”
Nữu Nữu ngáp một cái tỏ vẻ đối với đề tài chó không có hứng thú.
“Được rồi nói đàng hoàng đi.” Minh Nguyệt trở lại chuyện chính, “Mạc Tử Vực mà, Phó Tổng Tài của Hoa Đằng cậu không biết à?”
“Anh ta á?!” Nữu Nữu trợn tròn mắt không ngậm được miệng lại. Tập đoàn Hoa Đằng danh tiếng rất vang dội, thành phố C không ai không biết, chính là có chết cũng không ngờ đến Mạc Tử Vực loại người thần bí ngả ngớn này cư nhiên có thể leo lên được chức phó tổng tài.”Anh ta có thể quản lý tốt một công ty lớn như vậy?”
“Sao mà biết.” Minh Nguyệt nhún vai, đối với vấn đề này cô cũng nghiên cứu thật lâu rồi.
Nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, lời nói của các cụ cũng đừng nên hoài nghi, tối thiểu dùng ở trên người Mạc tổng tài thì cực kì thỏa đáng. Cách vài ngày sau đó Nữu Nữu đi theo trưởng bộ phận gặp được hắn ở trung tâm hội chợ triển lãm, lúc đó có một đám người đi theo phía sau khoa tay múa chân, hắn chỉ đơn giản đáp lại vài tiếng, khí thế bức người, cặp mắt hoa đào kia khiến người ta sinh ra loại cảm giác không cần nổi giận mà vẫn uy nghiêm.
Thấy bọn họ, Mạc Tử Vực hơi vuốt cằm, tư thái thong dong tự phụ, dọa cho anh giám đốc giống như nhìn thấy bậc thần tiên vậy, mãnh liệt ca thán quý tộc chính là quý tộc, tư thế kia thần thái kia người bình thường muốn bắt chước sao bắt chước nổi. Qua 2 phút quý tộc gửi đến cái tin nhắn: Tiểu mỹ nữ, đặc biệt đến gặp anh sao?
Nữu Nữu không dám trả lời, đối phó với loại người có da mặt dày như anh ta phương pháp tốt nhất chính là bơ anh ta đi. Nhưng không khỏi không cảm khái, người này chính là ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú, hai cụm thành ngữ này đã giải thích hợp lý nhất a. . . . . . Về nhà nhịn không được liền gọi điện cho Cẩn Ngôn méc việc này, giọng điệu đắn đo hỏi: “Mạc tổng tài có phải là người có hai nhân cách không?”
“Không phải,” Cẩn Ngôn không chút khách khí coi trọng thằng bạn chí cốt, “Cậu ta căn bản chính là nhân cách phân liệt.”
Thẩm mẹ lại gióng trống khua chiêng bắt đầu chuẩn bị cho cô con gái NO. 2, người này là kỹ sư phần mềm, nghe nói rất an phận thủ thường, thật thà chất phác, không thích nói chuyện mấy, nhưng ưu điểm lớn nhất là biết cách sống. Thường thường mà nói, người tiến cử đối với cặp xem mắt nào chả nói cho rõ là hay vào, cho nên Nữu Nữu đối với việc gặp mặt này cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Hai người hẹn cuối tuần đi dạo công viên, NO. 2 cầm theo một bình nước. Nữu Nữu thuyết phục bản thân tiết kiệm chính là thói quen tốt, nhưng cứ nhìn đến cái bình chứa nước kia bị bào mòn tróc sơn hết như kiểu đồ thập cổ lai hi thì không tránh khỏi lạnh rùng mình. Thời tiết có chút khô nóng, cô muốn mua chút nước đá, NO. 2 nói thầm nho nhỏ: nước đá đắt hơn năm xu. . . . . . Sau đó tìm một tiệm để ăn cơm nói chuyện, hắn bắt đầu gặng hỏi về hộ khẩu Thẩm gia. Có anh chị em gì không? Ba mẹ bao nhiêu tuổi? Đều có công việc không? Dưỡng lão bảo hiểm thế nào? Thân thể ra sao? Có nhà ở không? Có xe không?
Nữu Nữu dằn lại tính tình, đều trả lời hết.
“Cô có xe hả! Hiện tại giá xăng dầu cũng không rẻ.” NO. 2 rất vô cùng kinh ngạc. “Là cô tự mua sao? Mỗi ngày đều lái xe à? Cô hàng tháng xài bao nhiêu tiền cho chiếc xe đó? Chiếm mấy phần tiền lương? Chao ôi, cô còn phải thuê phòng, là phòng của bạn? Đã là bạn sao cô còn trả tiền thuê. . . . . .”
Ai nói người này ít nói, nếu đề tài là tiền bạc thử xem có mà nói không ngớt miệng. Nữu Nữu cho tay vào trong túi ấn nút chuông báo, sau đó rất có lễ phép ngắt lời hắn nêu ra câu hỏi: “Thực xin lỗi, tôi có thể nghe điện thoại không?” Đối phương gật đầu, cô lấy điện thoại áp sát tai nghe nói “alo alo. . . . . . Quản lí Lý a, muốn tăng ca sao?”
Lần xem mắt thứ hai cũng coi như đi toi rồi.
Kỳ thực NO. 2 cũng không có vấn đề gì lớn lắm, nhìn qua có vẻ như là một anh chàng khá được, còn đức tính cần kiệm tiết kiệm vốn là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa chúng ta. Nhưng nếu làm quá thì lại có vẻ keo kiệt rồi. Lão mẹ không có niềm ham mê gì khác, chỉ là thích đánh vài vòng mạt chược rồi đi mua sắm chút quần áo, đều cần phải xài tiền à, nếu như phải kết hôn tương lai mẹ vợ và con rể biết sống chung thế nào đây. Nhóm người bọn họ, trừ Cẩn Ngôn ra, đều là xuất thân từ những hộ gia đình nhỏ, nhưng lại không có tính khí của gia đình nhỏ, nên tiêu thì tiêu, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, đây là do tính cách quyết định, quyết không phải là kiểu không có tiền giả bộ thoáng hoặc có tiền giả bộ nghèo. Đàm Vi có chút tiêu tiền như nước, trước kia trong nhà bọn họ chỉ có hai người đực rựa không có bàn tay người phụ nữ quán xuyến, cho nên ở phương diện tiêu tiền không có người quản, nhưng cũng không lãng phí khắp nơi. Nghe Nhất Nhất nói, hiện tại ba của hắn bỏ hết xuống trọng trách cùng lão bà đi du lịch khắp thế giới, cũng không biết Đàm Vi tự mình gánh vác gia nghiệp có mệt mỏi không nữa. . .
Ý? Rõ ràng đang suy nghĩ vấn đề của NO. 2, sao lại tự dưng liên tưởng đến người kia ta. Váng đầu rồi. Nữu Nữu tự gõ vào đầu vài cái, ngẩng đầu nhìn trời, đen âm u giống như sắp đổ mưa. Xe bị lão cha lái đi câu cá với mấy người bạn của ông mất tiêu rồi, cô chỉ có thể đi xe bus. Lấy di động ra gọi cho Minh Nguyệt, cô ấy nói đang ở phòng xem tivi.
“Sao lại đi ra ngoài rồi hả?”
“Ở không nổi nữa, sáng sớm mẹ tớ đã kêu mẹ cậu tới nhà tớ thương lượng làm cách nào để gả tớ đi, tớ nói dối là phải viết tác phẩm vì vậy mới trốn ra ngoài được.”
“Kêu cậu đi coi mắt hả?”
Trong loa tinh tường truyền ra nghiến răng.
“Ha ha. . . . . .” Nữu Nữu rất không trượng nghĩa cười to, hay cho việc phản ứng dây chuyền, lão mẹ nhà cô thấy Đinh Nhất Nhất sắp được làm mẹ nên thèm thuồng, thúc giục cô đi coi mắt. Đặng mẹ thấy cô coi mắt cũng kém miếng khó chịu, liền thúc giục Minh Nguyệt đi xem mắt.
“Cười cái rắm! Hôm nay NO. 2 thế nào?”
“Toi rồi , người ấy. . . . . . Aiz, tớ về rồi nói.”
Dù sao cũng không vội về nhà, về nhà cũng sẽ chịu lão mẹ chất vấn. Mua trái ngô ở quán ven đường ăn cho đỡ thèm, nhàn nhã trở lại dưới lầu khu dân cư, liếc mắt một cái liền nhìn thấy có người đứng bên bồn hoa. . . . . . Hai người? Cách xa nghe không rõ bọn họ nói chuyện, nhưng thấy rõ đằng trai muốn kéo tay đằng gái, đằng gái bỏ ra hắn lại kéo.
Cơn tức từ từ xông lên tới đỉnh đầu, Nữu Nữu quăng luôn trái ngô đã gặm được 7,8 phần đi, ba chân bốn cẳng tiến lên hét lớn: “Minh Nguyệt!”
Hai người đều sửng sốt, Minh Nguyệt nhân cơ hội xoay người đi về hướng gian lầu, Trần Phương đuổi theo vài bước giữ chặt tay áo cô ấy. “Em hãy nghe anh nói a, vừa rồi anh nói đều là thật sự, anh và Linh Tử trước kia thật sự đã không còn cảm tình gì nữa, anh đối với em vẫn như trước. . . . . .”
Minh Nguyệt da mặt mỏng, ngượng ngùng đứng cãi lộn ở trong khu vực mình sống, chỉ nhỏ giọng kêu hắn buông tay.
Hắn không buông, tiếp tục thao thao bất tuyệt “ . . . . . Anh biết là anh không đúng, nhưng hiện tại anh đã hiểu được, cũng chỉ có em đối xử với anh tốt nhất, chúng ta quay lại như lúc trước được không?”
“Không thể quay lại.”
“Sao không thể quay lại? Anh đã đưa ra việc ly hôn với Linh Tử rồi. . . . . .”
“Đủ rồi!” Minh Nguyệt mạnh mẽ tuôn ra một câu, nước mắt tuôn ra ào ào rơi thẳng xuống dưới.
Tút tút tút ——
Đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô, Trần Phương liền phát hoảng, theo bản năng nới tay, Minh Nguyệt vội vàng vùng thoát khỏi hắn ôm mặt chạy lên thang lầu. Hắn sửng sốt một chút rồi muốn đuổi theo lên, bị Nữu Nữu giơ cánh tay ngăn lại.
“Anh đừng lại quấn lấy cô ấy nữa.”
“Tôi không phải quấn lấy cô ấy,” Trần Phương liến thoắng cứ như đúng rồi, “Tôi chỉ muốn được cùng cô ấy ở cùng nhau một lần nữa.”
“Vậy vợ anh đâu?”
“Đâu còn cảm tình gì nữa với cô ấy.”
“Có cảm tình hay không các người vẫn là vợ chồng, Minh Nguyệt kẹp ở giữa tính là gì? Nếu như anh thực sự có thành ý trước tiên phải giải quyết xong chuyện gia sự của chính mình rồi mới lại đến tìm cô ấy.”
“Tôi muốn ly hôn với Linh Tử, nhưng cô ấy chết sống không đồng ý, các người dù sao cũng phải cho tôi chút thời gian chứ.”
Lời nói kiểu này chính là tiếng người sao, Nữu Nữu tức giận đến nỗi thầm nghĩ muốn cởi giày đánh hắn. “Anh cút đi, nơi này không chào đón anh!” Còn mặt mũi đến gặp bạn gái trước kể lể chuyện giữa vợ chồng bọn họ không còn cảm tình nữa, thực đáng bị bán cho Thái Lan mà!
“Đi thì đi, chuyện của chúng tôi cô ít quan tâm đi. . . . . .” Trần Phương lầu bầu xoay người tránh đi.
Cứt chó! Nữu Nữu hung hăng mắng một câu, khóe mắt liếc đến đối diện bồn hoa có một người đang đứng, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi. “Sao lại là anh?” Cơn tức chưa tiêu, ngữ khí còn có chút hung dữ.
“Đi ngang qua.” Đông Tử gãi gãi da đầu, “Có chuyện gì vậy a?”
“Có chuyện gì à? Đều là do đàn ông các người! Ăn trong chén còn nhớ thương trong nồi, thật không biết xấu hổ, không biết xấu hổ còn quay lại tìm cô ấy, lái chiếc xe cùi bắp đó mà khoe khoang khắp nơi, sợ người không biết hắn thăng quan phát tài rồi hả?”
Đông Tử ấp úng: “Tôi lại chưa ăn trong chén nhìn trong nồi.”
“Xin lỗi, tôi không phải nói anh.” Nữu Nữu xin lỗi cười cười. “Vừa mới rồi là anh nhấn còi xe?”
Uhm,” hắn chỉ lên trên lầu, “Tôi thấy cô ấy đang khóc.”
“Anh tới được một lúc rồi hả?” Xem ra nên nghe đều nghe được.
“Hắc hắc. . . . . . Không phải cố ý nghe. Người đàn ông vừa nãy làm gì.”
“Còn có thể làm gì, đã kết hôn rồi lại còn chạy tới đây dây dưa, dựa vào cái gì hả!” Nói đến chuyện này Nữu Nữu thật quá tức giận, “Lúc trước là không biết xấu hổ muốn chia tay, nói cái gì như kiểu nếu thương hắn thì nên buông tay, để hắn đi theo đuổi hạnh phúc của hắn, yêu cái rắm a! Hắn là cái thá gì, chẳng lẽ Minh Nguyệt không thể không có hắn sao.”
Đông Tử hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ. “Thằng đó gặp được cô gái có tiền liền quăng Đặng Minh Nguyệt đi, kết hôn rồi có tiền có địa vị rồi lại cảm thấy lão bà không tốt, quay đầu lại tìm bạn gái trước?”
“Không sai biệt lắm.”
Phiên bản chuyện xưa cùng với chuyện tình cảm lưu hành đương thời hình thức là giống nhau, Minh Nguyệt lúc học năm hai đại học thì gặp gỡ với đàn anh học trên cô một khóa là Trần Phương, thế rồi yêu nhau, quen nhau ròng rã ba năm. Sau khi tốt nghiệp xong liền có vấn đề, Trần Phương con người này mắt cao tay thấp, đã tìm vài công việc cũng không vừa lòng, Không phải hắn chê tiền lương thấp thì là người ta chê hắn không có kinh nghiệm. Sau này ngẫu nhiên gặp được cô con gái của lão tổng một công ty tên là Linh Tử, trùng hợp chính là Linh Tử đối với hắn rất có cảm tình. Khi đó Minh Nguyệt đang lâm vào tính trạng phải lựa chọn giữa việc học lên tiếp hay tìm việc, cả ngày đều thấy như sứt đầu mẻ trán, cũng chẳng quan tâm đến bạn trai gì mấy, kết quả bạn học Trần Phương và cô gái sớm có dự mưu là Linh Tử tiểu thư kia đến với nhau, cuối cùng hai người họ kết hôn, Minh Nguyệt bị knockout.
“Dựa vào phụ nữ để bò lên trên, tính là thứ đàn ông gì.” Đông Tử bĩu môi khinh thường, “Công ty của hắn tên gì?”
“Uhm. . . . . . Hình như gọi là Ngân Thông ấy? Giám đốc bộ phận công trình?”
“Máy móc Ngân Thông ? Fuck! Lão tổng đó tôi quen, có dịp phải đi công ty ông ta nhìn xem Trần Thế Mỹ kia rốt cuộc là thứ gì.”
“Ngàn vạn lần đừng đi đấy!” Nữu Nữu sợ hãi, Đông Tử dáng người cao lớn trên cánh tay còn xăm cái đầu hổ, thoạt nhìn lưu manh vô lại giống dân xã hội đen, nhưng cũng đừng chạy tới công ty người ta đập phá à. “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, việc này còn phải xem chủ ý của Minh Nguyệt, anh đừng nghĩ muốn giúp cho cô ấy mà ngược lại lại tạo cho cô ấy thêm phiền phức.”
Đông Tử nhíu mắt lại. “Tôi giúp cô ấy làm gì!”
“Đúng không?” Nữu Nữu khá hứng thú đánh giá hắn, “Anh đi ngang qua nơi này đến thăm tôi hả?” ‘Đi ngang qua’ ba chữ này được nhấn đặc biệt nặng.
“Đúng vậy a, phụng mệnh lệnh lão đại.” Hắn nói có bài bản hẳn hoi.
“Miễn bàn đến anh ta.” Trong lòng lại rối như tơ vò.
Đông Tử phì cười một tiếng. “Ai nha cô đó, cô gái thoạt nhìn bộ dáng nhu thuận, tính khí lại cực ngang ngược .”
Ngang ngược sao? Nữu Nữu không biết, rất nhiều người đều có một thứ nào đó cần kiên trì đến cùng, chỉ có thể xưng là quán tính. Lâu ngày liền bồi dưỡng ra một loại thói quen. Tựa như Minh Nguyệt, biết rõ không có kết quả với Trần Phương, nhưng vẫn dung túng hắn tìm đến cô ấy, đơn giản là luyến tiếc phần tình cảm trước kia.
Vậy cô thì sao, là vì một thời gian đợi chờ không được, cho nên mới có tư tưởng con cá sổng là con cá to sao?
Cá không bắt được, vậy thì đừng bắt nữa.
Chiếc QQ lần trước bị cha lái đi, kết quả bị hư ở nửa đường. Vẫn là bệnh cũ, đuôi phía sau phun ra khói trắng, chân ga cũng giẫm không được, phỏng chừng phải trùng tu mất một khoảng thời gian, Nữu Nữu liên tục mấy ngày đều phải tham gia giao thông công cộng. Tan tầm đợi ở chỗ bắt xe đợi đến nửa buổi đều không có xe, cực kỳ buồn bực, một cước đá lên một hòn đá nhỏ, chỉ nghe “Cạch!” một tiếng nện vào tấm sắt.
Chiếc xe thể thao đỏ thẫm huênh hoang từ từ hạ cửa sổ xuống, lộ ra một gương mặt lạnh như băng. “Đập xe của tôi, cô phải bồi thường.”
“Aiz, cô có chút phản ứng được không?” Đối với biểu cảm ngây ra như phỗng của cô rất không hài lòng, khóe miệng Mạc Tử Vực hạ xuống, “Dầu gì cũng là soái ca, không thét chói tai cũng nên giả bộ sùng bái một chút chứ, nếu không tôi thật mất mặt.”
Cô bình ổn lại, lại bị thằng nhãi này đùa giỡn rồi! “Làm gì thế, làm ăn không tốt kéo không được khách à.”
“Đúng vậy, người ta nhìn thấy xe của tôi là bỏ chạy. Mỹ nữ xin thương xót lên xe của tôi đi mà, ba tệ một chuyến .”
“Quá rẻ đi.”
“Xe tôi đây không tính cây số, đi đâu cũng đều tính 3 tệ.”
“Đi Bắc Kinh được không?” Tâm tình cô tốt, cùng hắn nói xàm.
“Mặt trăng hoả tinh đều được, nguyện vọng của mỹ nữ cho dù mốn du hành ra hệ ngân hà cũng phải liều cái mạng này để thực hiện!”
Quả nhiên, Cẩn Ngôn nói hắn bị nhân cách phân liệt là đúng.
“Lên xe đi,” hắn mở cửa bên phải ra, “Lần trước nói mời em ăn cơm, nể mặt không?”
“Nể. . . . . .” Không khách khí với hắn, Nữu Nữu ngồi vào chỗ tay lái phụ. Minh Nguyệt gửi một tin nhắn nói đang ở thư viện tra tư liệu, phải rất trễ mới trở về, một người ăn cơm cũng buồn. “Tôi muốn ăn đại tiệc.”
“Chuẩn tấu.” Đôi mắt đào hoa chớp chớp rồi nhìn chằm chằm cô, nhìn khiến cô nổi da gà.
“Làm chi?”
“Thật xa đã thấy cô cúi thấp đầu đi trên đường, aiz. . . . . . Tuổi còn trẻ sao mà lắm tâm sự thế?”
“Làm gì có,” cô cười gượng hai tiếng, “Tôi là xem có thể nhặt được tiền hay không.”
Cái gọi là đại tiệc chính là quán ven đường, một người một bát mỳ thịt bò, Mạc Tử Vực chỉ vào quán bán đồ nướng xiên que bên cạnh rất khí phách nói cô cứ gọi thoải mái, Nữu Nữu giở trò xấu nói với ông chủ là không mang theo bóp tiền, hắn liền giơ ngón tay chỉ vào xe: “Cái xe kia để lại quán làm tin được không?” Hù ông chủ nghĩ rằng bọn họ có thể đến ăn miễn phí, thiếu chút vén tay áo lên ném trứng thối.
Ăn xong đại tiệc còn sớm, tùy tiện tìm quán cà phê ngồi xuống nói chuyện phiếm giết thời gian. Vốn chỗ ngồi ở trong góc, Mạc Tử Vực lại đổi đến bên cửa sổ ngồi xuống, xoa xoa hai tay, hai mắt lộ ra ánh mắt sáng như sói: “Phong cảnh bên này tuyệt đẹp. . . . ”
“Tôi nói anh sao lại muốn đổi chỗ chứ.” Thì ra ngoài cửa sổ mỹ nữ nhiều. Nhân viên phục vụ đi lại hỏi muốn gọi đồ uống gì, cô nói nước chanh.
Hắn há hốc mồm. “Đến quán cà phê gọi nước chanh, kẻ quê mùa. . . . . .”
“Uống cà phê buổi tối ngủ không được.”
“Vậy tôi cũng một ly giống cô ấy.”
“Kẻ quê mùa.” Cô đem nguyên thoại ném trở về.
“Đôi ta một đôi, ” Đôi mắt đào hoa chớp mạnh như câu hồn, “Quê mùa cũng muốn cùng em quê mùa.”
Nữu Nữu không thể không dựng thẳng cờ trắng đầu hàng, đối với da mặt dày của hắn cô chỉ có nước vái sống. Nước quá trong ắt không có cá, người cực đê tiện thì vô địch, cấp độ đê tiện cao nhất chính là bằng với thần, người sao có thể đấu với thần chứ.
“Aiz,” Mạc Tử Vực ngậm ống hút chỉ ra hướng ngoài cửa sổ, “Có người đàn ông nhìn cô đó, nhìn rất dê xồm.”
“Phải không?” Không dám rất tin tưởng lời hắn nói, tùy tiện quay đầu nhìn qua, đối diện phố có một người đàn ông đang xuyên qua đường cái đi tới bên này. Nữu Nữu vội vã thu hồi tầm mắt. “Không quen.” Nắm cái ly trong tay vô thức nắm chặt.
“Oh . . . . .” Nhìn thấy người đàn ông kia đi đến phía trước cửa sổ, hắn nhấc tay cô lên, miệng dán lên “ chụt” một tiếng vang lên thật to.
Làm cái quỷ gì vậy?! Da đầu Nữu Nữu tê rần, nửa cốc nước chanh toàn bộ đổ ra hết trên bàn, trên quần cũng bị dính không ít.
“Không cẩn thận như vậy.” Mạc Tử Vực cầm lên giấy ăn vòng qua góc bàn giúp cô lau chùi, nhân viên phục vụ vội vàng đi lại hỏi han, bị hắn vẫy tay đuổi đi rồi. “A hừm, Tiểu Kỳ kỳ. . . . . .” Giọng nói ôn nhu khủng bố, “Em không sao chứ?”
Kêu ai?! Trong nháy mắt lông tơ trên người dựng đứng lên, cảm giác phía sau xuất hiện hai đạo ánh mắt giống như phun ra hai luồng khí gas muốn đốt xuyên qua cô vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]