Chương trước
Chương sau
Quyền cước của hai người đều là đã nhiều năm không đụng tới, lần này mượn cơ hội này ra tay mạnh mẽ giáng xuống người đối phương, chỉ nghe thấy tiếng kêu của bàn ghế, tiếng bát đĩa leng keng, tiếng bốp bốp bụp bụp của nắm đấm đấm vào cơ bắp đối phương, tiếng la ó của thực khách, vô cùng thê thảm. Đàm Vi là bị kích thích giận tới cực điểm, những sự tức tối được giấu ở trong lòng vài ngày nay mượn cơ hội này liền phát tiết ra cho hết, Mạc Tử Vực thì không hiểu vì sao mình bị K, quyền cước đến trước mặt chẳng lẽ đứng yên chịu đánh? Quản hắn ba bảy hai mươi mốt lí do mẹ gì, đánh trước tính sau. Đàn ông trong lúc đấm đá thật đáng sợ, huống chi PK song phương đều có chút công phu, anh một quyền tôi một cước vù vù xé gió, thực khách sớm bị dọa chạy trốn khắp nơi, nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh chỉ biết lo lắng suông, căn bản không dám tiến lên khuyên can.

Nữu Nữu rửa mặt từ toilet đi ra, há hốc mồm: “Các anh đang làm gì thế hả?!”

“Anh ta đánh tôi!” Mạc Tử Vực hô to, dưới chân không khách khi đá qua.

“Em đứng xa ra một chút mặc kệ đi!” Đàm Vi hai mắt đỏ bừng, giống như dã thú vung ra nắm đấm xông thẳng về phía Mạc Tử Vực.

“Đừng đánh nữa! Các anh đừng đánh nữa, có nghe thấy không!” Song phương đang hăng căn bản nghe không thấy, xoắn lấy nhau thành một đống té trên mặt đất vẫn không buông tay. Cô hoảng hốt, lắp bắp kêu nhân viên phục vụ đi gọi ông chủ tới, “Nhanh đi. . . . . . Các anh đừng đánh nữa. . . . . .”

Ông chủ không có mặt ở tiệm, anh quản lý mồ hôi đầy đầu chạy tới nơi, vừa thấy khí thế này của bọn họ nào dám tiến lên khuyên giải, hai người đàn ông đều là khách quen trong nhà hàng, hắn không thể trêu vào, thiên vị ai cũng không được. Dứt khoát cứ để họ đập đi, đánh đi, mệt mỏi tự nhiên sẽ dừng lại thôi.

“Để bọn họ đánh?!” Đây gọi là chuyện gì! Nữu Nữu tức giận mặt trắng bệch, “Đánh đi đánh đi, đều đánh chết hết đi!” Xách lên chiếc túi xách ném hai người bọn họ đang PK ở lại rồi lao ra cửa.

Đàm Vi sửng sốt một chút muốn đuổi theo, bất đắc dĩ bị Mạc Tử Vực tay chân dài quấn lấy, trơ mắt nhìn cô ngồi lên taxi nghênh ngang mà đi. Hai mắt hắn phọt ra tia lửa: “Mẹ mày, cái đồ. . . . . .”

“Ba mày, cái đồ…!” Mạc Tử Vực cãi lại, nới tay đặt mông ngồi xuống đất. “Kẻ xem diễn bỏ đi rồi, đánh cái rắm a đánh.”

Trúng bẫy rồi. Ánh mắt lạnh băng, Đàm Vi hung hăng xách cổ áo hắn lên. “Mẹ nó, mày trêu đùa chắc vui lắm hả!”

“Trêu đùa thì sao hả?” Chẳng hề để ý gạt hắn ra, mu bàn tay hướng tới phía dưới cái mũi vừa sờ tới, tất cả đều là máu. Mạc Tử Vực chửi ầm lên, “Mày thực sự đánh tao đổ máu hả, mày điên rồi đúng không!”

“Đáng kiếp.” Bản thân Đàm Vi cũng không tốt hơn chỗ nào, khóe miệng bị rách, cánh tay trái thiếu chút bị gãy xương.

Quản lý lau mồ hôi nơm nớp lo sợ mở miệng: “Ách, Mạc tổng, Đàm. . . . . .”

“Kêu la cái gì?” Mạc Tử Vực bị đánh vô cớ cơn tức vẫn còn, “Chưa thấy qua đàn ông đánh nhau vì phụ nữ hả? Tìm căn phòng cho tôi nghỉ ngơi một chút, rồi đem ít thuốc bông băng lên.”

Quản lý vội vã phân phó nhân viên phục vụ đi lấy hòm thuốc, tự mình dẫn đường dẫn hai người họ lên phòng riêng. Dọc theo đường đi hai vị nhân sĩ thương tích đầy mình đó lúc lúc lại dùng ngôn ngữ công kích lẫn nhau, anh quản lý nhìn thấy vậy muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt.

Vừa mới tiến vào phòng riêng, Đàm Vi nhận được điện thoại của Đinh Nhất Nhất với ý đồ không tốt dò hỏi, nói rõ cho con bé kia biết mình đánh nhau rồi, cô nhóc kêu óe lên hai tiếng rồi cúp máy. Không có bất ngờ gì xảy ra thì hai bà tám kia trong vòng nửa giờ nữa sẽ có mặt. Mạc Tử Vực cầm gương lên xót xa cho gương mặt đẹp trai của hắn, chửi ầm lên nếu hắn bị hủy dung thì Đàm Vi phải nuôi hắn cả đời.

“Tao còn cung phụng cho đám tam cung lục viện của mày luôn!” Đàm Vi trừng hắn.

“Vậy thì tốt, tao thay các cô ấy cám ơn mày rồi.” Hắn thuận nước đẩy thuyền. Tay vô ý đụng đến vết thương trên khóe miệng, đau đến nỗi chửi thẳng ra mẹ nó. “Fuck, thằng nhóc này mày tay chân thật cứng, thật giống lúc còn học sơ trung.”

“Cứng. . . . . . Mày còn nhớ rõ.” Hai người lúc học tiểu học sơ trung học cùng nhau vài năm, nhưng nhìn không vừa mắt lẫn nhau, Đàm Vi không quen nhìn hắn có hành vi mèo mả gà đồng, hắn thì lại nóng mắt Đàm Vi tối ngày cứ trưng ra cái bản mặt lãnh khốc, sau này lúc học năm hai sơ trung thì hung hăng đánh nhau một trận, Đàm Vi miễn cưỡng thắng, bởi vì nắm đấm tương đối cứng. “Mày cũng đừng nói mày ở cùng với Thẩm Tư Kỳ là muốn chọc giận tao.”

“Đúng vậy a, ai kêu mày đánh vào mặt tao.” Mạc Tử Vực cư nhiên hào phóng thừa nhận luôn. “Tao thua đương nhiên phải đòi lại.”

“. . . . . .” Thật sự là tức quá, Đàm Vi gõ gõ cái ót ngưng cười, thằng nhãi này tính tình hắn thế nào sao mình lại quên mất, tiểu nhân báo thù mười năm không muộn. “Mày còn có thể nhỏ mọn hơn không hả.”

“Tao nhỏ mọn, khi học năm nhất trung học ai cứu mạng mày?”

“Dù sao cũng không phải mày.” Hắn năm đó đánh nhau cùng đám du côn trong đó có con trai của phó thị trường, lúc đó tình hình khá nguy hiểm, e ngại mặt mũi của thị trưởng không ai dám hỗ trợ, ba hắn đành phải tìm ông nội của Mạc Tử Vực giúp đỡ, vốn là tư lệnh quân khu lúc trước. Ông cụ nhàn nhã ở nhà trồng hoa chơi chim hưởng phúc, nhưng uy thế vẫn còn, lời nói vẫn còn trọng lượng nói ra một câu liền có thể dẹp yên.

“Vậy cũng có quan hệ với tao a, đó là ông nội tao.”

“Với mày thì có quan hệ gì, ông nội mày họ Vu mày họ Mạc, hai ông cháu như kẻ thù gặp mặt cũng đâu nói chuyện với nhau.”

Mạc Tử Vực bị nghẹn thẳng cẳng, mắt trợn trắng, mắng nhỏ hai câu, tính bà tám trong máu bắt đầu rục rịch. “Aiz, nói chút chuyện của mày và tiểu Kỳ kỳ đi.”

“Liên quan đến mày cái rắm. Còn nữa, cô ấy họ Thẩm, đừng đặt tên lung tung cho cô ấy.”

“Hai ngươi khẩu khí sao giống nhau như vậy ta ơi. Chậc, cô gái nhỏ trong veo như nước theo mày học không được cái gì tốt, còn không bằng theo tao.”

Đàm Vi hai mắt nguy hiểm nheo lại: “Mày còn cảm thấy bị đánh chưa đủ à?”

Đùa, Mạc Tử Vực vội che mặt, nắm đấm kia của hắn so với khi học sơ trung còn lợi hại hơn, nếu lại đánh tiếp nói không chừng ngày mai báo chí sẽ có tin tức trang đầu: hai lão tổng tranh giành một cô gái, một người chết một người tàn tật. “Chuyện mày và cô ấy là khi nào? Có phải lúc mày xuất ngoại thì quăng con gái nhà người ta đi?”

Đàm Vi không nói chuyện, với tay móc từ trong áo vest vắt trên thành ghế ra một điếu thuốc châm lên, hít một hơi thật dài.

“Fuck! Mày thưc sự vứt bỏ cô ấy? Nhìn không ra mày là loại bội tình bạc nghĩa a lão đệ.”

“Cút mẹ mày, có thể bội tình bạc nghĩa bằng mày sao?”

“Tao cái này không phải là bội tình bạc nghĩa, mà gọi là đào hoa.”

“Không phải cùng một loại à?”

“Không giống nhau, bội tình bạc nghĩa là biểu hiện tâm tính đùa giỡn chơi bời của đàn ông, không chịu trách nhiệm. Nhưng đào hoa thì khác nhá, mày thấy tao có khi nào thì bắt cá hai tay không hả? Đều là cảm tình kết thúc xong sẽ tìm người kế tiếp, cái này gọi là bác ái, so với việc lạm dụng tình yêu có bản chất khác nhau.”

“Cút.” Đàm Vi thực không muốn mắng hắn, đồ lạm dụng tình yêu còn dám giảng đạo lý lớn.”Mày bác ái thì đi mà tìm người khác, cách xa cô ấy một chút, cô ấy với loại tiểu minh tinh hay người mẫu gì gì của mày bản chất khác nhau.”

“Làm gì? Quá khinh thường cô ấy đi, ngón tay tao hơi móc lên một cái là cô ấy có thể sẽ đi theo tao sao?”

“Bên cạnh mày phụ nữ nhiều như thế đừng có mà làm hư cô ấy nữa.”

“Đây, mẹ nó là cái lý do gì.” Mạc Tử Vực bĩu môi, cặp mắt đào hoa của hắn chớp vài cái tiến đến trước mặt hắn. “Vi ca à, anh không tin cô ấy hay là không tin tưởng chính mình a?”

Đầu thuốc nhắm chuẩn ngay trước mặt gương mặt đào hoa kia. “Mày gần thêm chút nữa sẽ cho mày hủy dung.”

“Xí. . . . . .” Hắn móc ra điếu thuốc ngậm vào trong miệng, giống như cương thi chổng vó lên trời nằm uỵch ra sàn nhà trải thảm, thì thào, “Đàn ông a, mày sao lại khẩu thị tâm phi như vậy. . . . . .”

“Nói chính mày hả?”

“Nói mày đó, đừng liên hệ đến tao.” Đá hắn một cước không có ý tốt cười, “Tao thấy tiểu Kỳ Kỳ tính khí khá ngang ngược, mày muốn cùng cô ấy đốt lên ngọn lửa tro tàn, trên cơ bản, rất khó.”

“Mẹ nó nói chút tiếng người đi.”

Đinh Nhất Nhất vào cửa liền thấy trên đất nằm một khối thi thể, xoay người ôm Cẩn Ngôn gào khóc: “Chúng ta đã tới chậm hu hu, lão đại đã tiêu diệt tình địch rồi!!”

—-

Kẻ điên, hai kẻ điên! Nữu Nữu tức giận đến huyệt Thái Dương từng trận co rút đau đớn, nói như thế nào cũng coi như người có uy tín ở thành phố C, cư nhiên trước mắt bao nhiêu người ra tay đánh đấm mất mặt như thế, người khác hỏi đến vì sao đánh nhau? Vì một cô gái! Fuck! Không biết sẽ đem cô nói thành đứa con gái mất nết ra sao. Còn tên Mạc Tử Vực cái tên Đại Biến Thái kia, tâm địa đen tối trêu cợt cô. . . . . . Thôi, vừa mới ăn xong bữa cơm kia cô còn chưa móc túi trả, cứ để Mạc đại thiếu gia giải quyết giúp. . . . . . Hừ hừ. . . . . .

Bác tài cứ một lúc lại từ kính chiếu hậu nhìn vài cái, bị người khách vừa cắn răng vừa cười lạnh làm cho sợ hãi không thôi, không dám nói nhiều, nhấn ga mạnh lái xe như điên.

Đến nơi trả tiền xuống xe, Nữu Nữu mới phát hiện ra trên đường mải lo tức giận, trở về chính là chỗ phòng trọ. Thôi cứ về đây đã! Thở phì phì vung túi xách hướng về phía trước, đi được hai bước rồi dừng lại, quay đầu thấy bác tài chưa vội rời đi, che che lấp lấp từ cửa sổ xe nghía ra ngoài, một mặt biểu cảm vừa hưng phấn vừa khẩn trương phức tạp. Cô hỏi: “Có chuyện gì?”

Sư phụ vội lắc đầu, nói thầm nho nhỏ: “Sợ là có kịch vui được xem?” Khởi động xe lưu luyến chậm rãi lái đi.

“. . . . . .” Chính là muốn có kịch vui a!

Hôm nay mọi việc không thuận, đầu tiên là hai tên đàn ông to xác kia bởi vì cô mà đánh nhau, bản thân lại bị người ta xem như loại người du côn tìm tới cửa gây sự, không chừng còn có việc hay ho đang chờ phía trước a. . . . . . Bước chân đột nhiên dừng lại, quả nhiên có việc hay ho! Một nam một nữ đang đứng dưới lầu, cúi thấp đầu là Minh Nguyệt, cô khẳng định là vì muốn trốn người trong nhà bức hôn mà đến đây tị nạn; cái miệng khi đóng khi mở chính là Trần Phương, hắn khẳng định là đã gọi điện thoại cho cô ấy rồi chạy đến đây kể lể tâm sự. Đang chuẩn bị tiến lên, có một chiếc xe màu đen bên cạnh lái vượt qua mặt rồi dừng lại, OMG, bước xuống xe cư nhiên là Đông Tử.

Nữu Nữu quyết định đợi lát sẽ đi mua xổ số, năm trăm vạn trúng không được đi nữa thì năm vạn cũng đủ tiêu xài một thời gian.

Bên cạnh có quần chúng tới xem, bạn học Trần Thế Mỹ chỉ thoáng sửng sốt hai giây, tiếp tục kể lể “ . . . . . Anh biết em vẫn còn cảm giác với anh, bằng không vì sao em luôn luôn không tìm bạn trai? Đừng dỗi anh nữa được không, anh hiện tại đã hiểu rõ rồi, anh vẫn còn rất yêu em, quay lại được không . . . . . .”

Khá lắm đồ tự kỷ cuồng! Nữu Nữu bội phục sát đất, thật muốn vỗ tay cổ vũ hắn.

Minh Nguyệt cúi đầu không nói chuyện, sắc mặt Đông Tử không kiên nhẫn, đột nhiên chậc một tiếng bước đến trước mặt Trần Phương. “Anh có im đi không?”

Trần Phương ngớ ra. “Anh là ai hả?”

“Anh hỏi tôi là ai?” Đông Tử cười lạnh, “Tôi là bạn trai cô ấy!” Một tay ôm lấy người còn đang đứng ngây ngốc kia kéo vào trong lồng ngực, nâng mặt cô lên cúi đầu chính là một nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp.

Minh Nguyệt hóa đá.

Nữu Nữu há hốc miệng, nuốt xuống tiếng kinh hô vào trong bụng.

Hai người triền miên dây dưa hôn đến nỗi dính chặt như keo không rời môi được, Trần Phương nhìn xanh cả mặt, ấp úng kêu: “Minh Nguyệt. . . . . .”

Đông Tử không để ý hắn, kết thúc cái hôn này còn chưa thỏa mãn lại mổ xuống đôi môi cô một cái, thấy hai má cô đỏ bừng như hai ông mặt trời in trên má còn đang đờ đẫn ra đó, bèn vươn tay đem đầu cô vùi vào ngực, liếc Trần phương bằng một con mắt. “Kêu la cái gì, mẹ nó anh có phải là đàn ông hay không a, lúc không cần liền vung ống tay áo bỏ đi không đoái hoài, hiện tại hối hận lại quay lại đây tìm cô ấy, anh cho là phụ nữ đều nên vây quanh anh mà xoay hả, anh đi rồi thì cô ấy nên đứng ở chỗ đó chờ anh hả, cũng quá coi mình như đồ ăn trên bàn rồi! Cũng không nhìn lại xem bộ dáng mình, tính là thứ gì? Có tiền đúng không, có tiền sao lại lái chiếc xe cùi bắp Jetta? Nhìn xem đàn ông đàn ang lái loại xe gì hả!” Khoe khoang hò hét túm lấy Minh Nguyệt đi đến chiếc Audi A6 vỗ mui xe phía trước, “Đây mới gọi là xe, hiểu không? Anh vẫn nên đi về dỗ dành cô vợ nhà giàu của anh đi, cẩn thận cái địa vị chó chui gầm chạn của anh khó giữ được!”

Trần Phương tức giận đến nỗi mặt biến thành màu đen: “Minh Nguyệt, em khi nào thì tìm loại như vậy. . . . . . loại như vậy. . . . . .”

“Như thế nào, rất ‘man’ khiến anh khó chịu?” Đông Tử khẽ vuốt ống tay áo, “Nghe rõ ràng, ông mày đại danh Từ Hướng Đông, Đặng Minh Nguyệt là bạn gái của Từ Hướng Đông này, anh tốt nhất cách xa cô ấy chút, đừng mặt dầy mày dạn bám lấy cô ấy không tha, bằng không đừng trách tôi không khách khí!”

Liếc mắt một cái thấy vết xăm trên cánh tay hắn, Trần Phương sắc mặt đại biến. “Minh Nguyệt hắn là người nào a, em sao có thể ở cùng loại người không tố chất này!”

Không tố chất? Đông Tử vừa nghe liền nổi giận, còn chưa có người nào dám như vậy giáp mặt mắng hắn đâu, một bước tiến lên trước kéo ra tư thế chuẩn bị vung quyền, sợ đến nỗi Trần Phương la oai oái hai tiếng lui về sau.

Minh Nguyệt vội vã giữ lấy cánh tay hắn, lạnh giọng nói: “Trần Phương, anh cũng thấy, tôi hiện tại có bạn trai rồi, với anh thật sự không có khả năng, anh đi đi.”

Nghẹn nửa ngày, Trần Phương chua lòm ném ra một câu chúc cô hạnh phúc, biểu cảm tang tóc bỏ đi.

“Được nha Đông Tử,” Nữu Nữu nhẹ nhàng thở ra, hì hì cười chế nhạo, “Còn biết dùng Hán cổ để chửi Trần Phương a.”

Đông Tử có dáng có vẻ giống người thân sĩ hành lễ. “Hai vị tiểu thư, tiểu sinh tôi tốt nghiệp trung cấp tứ nghiệp, có đọc qua tập thơ của Từ Chí Ma.”

“Nhìn không ra là thanh niên văn nghệ a.”

“Nhận được tán thưởng, còn thỉnh hai vị chỉ giáo nhiều cho.”

“Tôi chỉ là một nữ tử quê mùa, không dám nói tới chỉ giáo, tỷ thí với nhau là tốt rồi. Trần Phương sẽ không lại đến nữa chứ?”

“Hắn dám đến, đấm cho hắn một trận khiến cha mẹ hắn không nhận ra hắn! Loại người này thật mẹ nó, đồ bại hoại trong đám đàn ông chúng tôi!” Một câu nói lại bại lộ ra bản tính lưu manh.

“Ách. . . . . . Cái kia,” Minh Nguyệt cúi đầu luôn luôn không dám nói, cắn ngón tay nửa ngày ngốc nghếch mơ hồ mở miệng, “Cám ơn anh hỗ trợ. . . . . .” Nói xong hận không thể vả vào miệng mình, vừa rồi còn chưa tính sổ với hắn về nụ hôn vô duyên vô cớ kia, sao lại đảo ngược nói lời cảm ơn rồi hả? Vừa giận vừa hờn, đỏ mặt xoay người đi về hướng hành lang.

“Ái!” Đông Tử không hiểu cô sao lại thế này, ngẩn người muốn đuổi theo. “Nè Đặng Minh Nguyệt. . . . . .”

“Không có việc gì, cứ để cô ấy ở một mình một lúc đi.” Nữu Nữu kéo hắn trở về, nhíu mày nhìn hắn. “Anh không phải thích Minh Nguyệt chứ?”

Hắn hắc hắc cười. “Có chút.”

“Cái gì kêu có chút? Đừng nhìn cô ấy bình thường tùy tiện, kỳ thực trong lòng thật yếu ớt, rất dễ dàng bị tổn thương. Tên bạn trai kia vì tiền đồ bản thân chia tay cùng cô ấy, nhiều năm như vậy cô ấy cũng chưa hoàn toàn khôi phục lại, tôi là bạn tốt của cô ấy, không muốn nhìn cô lại bị tổn thương, nếu anh không định nghiêm túc hẹn hò với cô ấy, tốt nhất đừng đến trêu chọc cô ấy nữa.”

Đông Tử không nói chuyện.

“Anh nghiêm túc hay là chỉ cảm thấy thú vị?” Cô tiếp tục truy vấn, “Hoặc là thương hại?”

“Tôi. . . . . . Không biết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.