Thở hổn hển chạy đến bệnh viện lầu 4, Đàm Vi đã đứng ở ngoài cửa phòng giải phẫu, còn có một con dã thú nữa bay tới bay lui ở trong hành lang, nhìn thấy hai cô lập tức thay đổi lộ tuyến bay thẳng tới. “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô ấy không cho tôi vào phòng giải phẫu, cô ấy không để tôi vào cùng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”
Nữu Nữu Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau, thật tốt, lại sinh ra một gã Mã đại thúc.
“Cô ấy không để tôi ở bên cạnh cô ấy, làm sao bây giờ, Nữu Nữu, em nói đi, làm sao bây giờ. . . . . .”
“Cẩn Ngôn à,” trước mắt chợt hiện lên kim tinh, Minh Nguyệt tách hai bàn tay to đang đặt trên bờ vai lắc như điên kia xuống, “Tớ là Minh Nguyệt a.”
Si ngốc nhìn cô bạn vài giây, người sắp lên chức ba kia xoay người nắm lấy vai lắc người đồng bào cùng giới kia: “Cô ấy không để tôi bên cạnh cô ấy lúc này, làm sao bây giờ. . . . . .”
“Ngồi xuống!” Tính nhẫn nại của Đàm Vi không được tốt, dùng một bàn tay ấn hắn ngồi trên ghế.
Minh Nguyệt huých huých cánh tay lão đại. “Hưng phấn thành như vậy?” Cũng quá khoa trương rồi đó.
“Làm cha rồi mà.” Rít qua kẽ răng nhằn ra bốn chữ.
Vốn Đinh Nhất Nhất mổ đẻ sắp lịch ở tuần sau, tối hôm nay Cẩn Ngôn đỡ cô đi bộ ở ven đường, bởi vì trời tối không chú ý vấp phải bậc thềm làm cho thai nhi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-anh/2178661/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.