Chương trước
Chương sau
Những chiếc ly thủy tinh xếp cao tạo thành một tòa tháp, phản chiếu những ánh đèn màu lấp lánh màu sắc, lại chiếu hình ảnh của những tuấn nam mỹ nữ nơi đây thành những hình thù kỳ dị. Có một vài cô gái trong bộ váy dạ hội rất đẹp, trên tay là chiếc ly chứa đựng thứ chất lỏng màu đỏ trong suốt, chầm chậm mím môi, đôi mắt thả ra ánh nhìn mê ly quét qua toàn bộ đàn ông trong hội trường, ánh mắt ấy khiến những người khác phái vốn có thiện cảm cũng phải vội chuyển hướng nhìn. Cũng có một số một chàng trai không coi đây là nơi bàn chuyện làm ăn, mà chỉ đơn thuần là nơi để tán gẫu với bạn bè, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của các cô gái đang liếc mình cũng chỉ thản nhiên mỉm cười. Đàn ông lịch thiệp, đàn bà sang trọng.
Chẳng qua là Bạch Nặc Ngôn không có tâm tình để thưởng thức hết thảy những cảnh đẹp ý vui ở đây, cô khoát tay, muốn tạo cơ hội cho Mạnh Tân Duy cùng Giang Tang Du tâm sự riêng. Mạnh Tân Duy khóe miệng cười trừ, sau đó dùng tay kéo cô trở về.
Cô dùng ánh mắt thăm hỏi dụng ý của anh ta.
Anh lại vòng lấy tay cô.
- Quấy rầy người lớn đang quan tâm thăm hỏi con cháu là không ngoan đâu.
Cô chỉ nhíu mày, thật là chẳng tinh ý gì cả.
- Không biết à?
Mạnh Tân Duy lộ ra cái biểu cảm giật mình, là một nụ cười thoáng qua.
- Họ là bác và dượng của Trình Nghi Triết đấy, em không biết thật sao?
- Vậy thì sao?
Cô nhướng mi.
- Đừng nghĩ là người ta chỉ muốn tổ chức tiệc tùng, chẳng qua là tạo cho cháu mình và ý trung nhân một cơ hội gặp gỡ hợp lý, em đến náo nhiệt gì chứ?
Cô hơi nhếch môi, chẳng nói gì.
Lúc này, có vài cô gái ăn vận thời trang, nhao nhao đi tới bên cạnh Bạch Nặc Ngôn. Mấy cô gái nhìn cô, cô nhìn lại họ, rốt cuộc một cô to gan lên tiếng:
- Xin hỏi chị có phải là Ảnh không? Chúng tôi đã quan sát chị từ rất lâu, càng xem lại càng thấy giống. Chúng tôi là fan hâm mộ đã từng tham dự concert của chị, nên rất quan tâm đến chị.
Trong lòng Bạch Nặc Ngôn lúc này thấy có chút phiền muộn, vừa rồi bảo vệ cũng hỏi cô như vậy, mà người ta đã ám chỉ là tương đối hiểu rõ cô, cô phủ nhận thì có ích gì.
Cô nở ra một nụ cười mỉm.
- Tôi chính là Ảnh.
Cô chính là một cô gái thật thà nhé, dĩ nhiên cô sẽ không nói dối.
Vậy nên các cô gái lập tức gọi bồi bàn để lấy giấy bút, xin chữ ký của Bạch Nặc Ngôn. Bạch Nặc Ngôn hơi giật mình, không nghĩ các đại tiểu thư ở đây, lại có người thậm chí còn mang album mới của cô trên người, sự hấp dẫn của cô lớn đến vậy sao?
Cô còn nghi ngờ, đối phương chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chẳng qua là hôm nay họ đi ngang qua cửa hàng thấy treo poster của cô, vừa hay lại thấy album mới của cô, nên mua thử.
Cô ký tên xong, mấy cô gái cảm ơn rồi lập tức cáo từ.
Trước khi đi, các cô còn cố gắng để lại cho Bạch Nặc Ngôn một lời nhận xét:
- Ảnh bên ngoài so với trên sân khấu còn xinh đẹp hơn, dáng người cũng không tồi. Chúng tôi rất hâm mộ chị, chúng tôi rất hâm mộ chị.
- Tôi cũng vừa ngắm rồi, làn da chị thật đẹp, như chưa từng trang điểm vậy.
- Đối với tôi Ảnh chính là một đại mỹ nhân. Ở trường tôi có không biết bao nhiêu đàn ông cũng nhận xét về chị như vậy.
Bạch Nặc Ngôn rất ghét bị đánh giá, cũng may, đối phương cũng không vượt qua giới hạn chịu đựng của cô mà tự giác rút lui. Cách đây không lâu, trên mạng từng có một cuộc bình chọn, minh tinh nào thu hút nhất, Bạch Nặc Ngôn với nghệ danh Ảnh hoàn toàn xứng đáng với vị trí No1. Người hâm mộ Ảnh hiện đã phủ rộng trên toàn quốc, hơn nữa đối với mỗi câu nói của Ảnh còn nhớ kỹ trong tim. Chỉ là cô từng tâm sự không thích cuộc sống riêng tư của mình bị đưa ra bàn tán, người hâm mộ lập tức tổ chức các cuộc họp báo, cùng bài xích những tạp chí viết về cuộc sống riêng của Ảnh. Họ tuyên bố chỉ ủng hộ tất cả các album chân chính của Ảnh, còn tất cả các ấn phẩm khác có ý đồ xấy công kích Ảnh đều sẽ bị tẩy chay, dùng chính hành động này để giới truyền thông từ bỏ ý định chụp lén cuộc sống riêng của Ảnh.
Mấy năm trước việc bài xích cũng không lớn lắm, nhưng mấy năm gần đây tất cả fan hâm mộ của Ảnh đều đoàn kết phản đối, nên cuộc sống riêng của Bạch Nặc Ngôn tương đối tự do. Công chúng lại càng quan tâm đến sự phát triển trong sự nghiệp của Ảnh, như thời điểm tổ chức liveshow, bởi vì ngay từ khi bắt đầu debut cô đã không tham gia bất kỳ chương trình biểu diễn nào, cũng không tổ chức các buổi ký tên công khai, chỉ thỉnh thoảng tặng một vài album hoặc poster có kèm chữ ký tới người hâm mộ.
Mà trên album cô cũng chỉ bình luận không quá một câu: “ Tôi hi vọng sẽ có ngày trở thành người xa lạ đối với mọi người, sau đó biến những người đã từng nghe ca khúc của tôi trở thành người xa lạ.”
Vậy nên những người hâm mộ Ảnh tôn trọng lựa chọn của ảnh, dùng phương thức này đểu ủng hộ thần tượng trong lòng họ.
Với sự thành công của Bạch Nặc Ngôn, cô được xem là ca sĩ may mắn nhất, một số ca khúc do cô sáng tác như “Bỏ trốn cùng tình yêu”, tạo một cơn sốt lớn trên mạng, nên công ty âm nhạc tìm đến cô, cô phát hành single “Tình yêu cùng ta nói lời tạm biệt”, bằng một ca khúc đã vang danh cả nước, tài năng của cô được mọi người công nhận, các ca khúc đều do chính cô viết lời, soạn nhạc và tự biểu diễn, hơn nữa chỉ cần là sáng tác của cô, đều là những khúc ca tuyệt vời, nên cô còn được gọi là ca sĩ thiên tài.
Chuyện oanh liệt nhất của cô đó là, người qua đường ngẫu nhiên gọi tên ca khúc, sau đó cô sẽ lập tức viết lời. Trong 3 giờ đồng hồ ngắn ngủi, cô viết được 20 bài hát. Trong đó có đề tài của người qua đường, có đề tài của ký giả, cũng có một số đề tài của vài nhà phê bình, cuối cùng họ đều trở thành fan hâm mộ của cô. Và từ đó tên tuổi của cô lại càng lan truyền vang dội.
Cô có thể viết rất nhiều ca khúc, nhưng cô rất lười, hơn nữa để biên tập thành album cũng hao tốn rất nhiều thời gian, nên một năm cô chỉ ra 1 hoặc 2 album, sau đó mở rất nhiều liveshow. Những ca khúc được lựa chọn để biểu diễn trong liveshow của cô thường không phải là những ca khúc đã trong album mà là những ca khúc chính cô vừa sáng tác, cho nên concert của cô luôn tràn đầy thần bí.
Chính cô lại cảm thấy mình cũng chẳng có tài năng gì, đơn giản chỉ là làm việc bản thân mong muốn, khiến cho cuộc sống của mình thêm phong phú.
Giờ phút này, học giả nổi tiếng do vợ chồng Mạc lão mời tới đang thuyết trình trên lễ đài, những người trẻ tuổi ở dưới mang theo tư thái học hỏi, yên lặng lắng nghe.
Bạch Nặc Ngôn chẳng có chút hứng thú nào với bài thuyết trình này, Mạnh Tân Duy cũng vậy, nhưng anh lại vờ tỏ ra mình có hứng thú.
Bạch Nặc Ngôn hơi nghiêng người, nhìn qua khe hở giữa vài người, thấy xa xa Trình Nghi Triết đang đứng cạnh Giang Tang Du. Trình Nghi Triết cũng không tỏ ra lấy lòng, biểu cảm nhàn nhạt như thường ngày, nhưng anh ta khẽ cúi đầu hạ giọng cùng Giang Tang Du trò chuyện gì đó. Giang Tang Du cũng đáp lại lời Trình Nghi Triết, họ cũng không làm bộ, trò chuyện rất tự nhiên. Một đôi vợ chồng đứng cách họ không xa, nhìn họ cười cười ngụ ý.
Bạch Nặc Ngôn nhăn mày, ánh mắt chăm chú quan sát gương mặt Trình Nghi Triết. Rõ ràng anh ta cũng không có bất kỳ biểu tình đặc biệt, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt xa cách, nhưng sao cô lại cảm thấy ánh nhìn đó rất ôn hòa, đâm vào mắt cô đau nhói.
Cho nên cô theo bản năng vẫn khoác tay Mạnh Tân Duy, hơn thế còn nắm chặt. Trình Nghi Triết muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, muốn trẻ trung có trẻ trung, mà người đứng bên cạnh cô lúc này cũng đâu kém anh ta. Cô cũng không tin mình không bằng Giang Tang Du kia. Mạnh Tân Duy cúi đầu ngắm cánh tay cô đang nắm lấy tay mình, những ngón tay tinh tế, nhưng ngón giữa tay phải hơi nhích tới gần ngón trỏ một chút thịt lại hơi đỏ lên, đây hẳn là vết chai do cầm bút ký tên nhiều năm lưu lại. Cô rất thích luyện chữ, cho dù chữ của mình viết cũng không đẹp lắm, nhưng cô vẫn mua nhiều kiểu bút kỳ quái về luyện chữ. Kiểu cầm bút viết của nàng hơi giống với cách cầm bút lông, mặc dù kiểu cầm này đó rõ ràng rất xấu.
Anh mấp máy môi, như muốn nói điều gì, nhưng họng lại chẳng thể phát ra tiếng nói, ánh mắt dạo một vòng trên tay cô, rồi lại vờ như không thấy gì.
Cô dĩ nhiên không thể nhận ra, chỉ cảm thấy học giả nổi tiếng kia giảng sao mà buồn ngủ thế. Mà hết người này đến người khác lại cứ mang cái vẻ chăm chú lắng nghe, làm như chỉ có mình cô khó chịu vậy.
Cô ho khan một tiếng, kéo tay anh ra, lại níu níu tay áo anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có một mảng đen.
Cô nhỏ giọng thì thầm:
- Em đi rửa tay một chút.
Anh thu hồi ánh mắt, nhẹ gật đầu.
Cô hỏi bồi bàn phương hướng phòng vệ sinh, rồi gật đầu cảm ơn. Phòng vệ sinh thiết kế ở vị trí riêng biệt, phải đi qua một hành lang dài mới đến. Tường hành lang sơn màu lam nhạt, cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng những chiếc đèn treo ngược lại làm cô chắc lưỡi, toàn là những đồ xa xỉ được giới thiệu trên tạp chí, đúng là tác phong của người có tiền. Có nhiều tiền như vậy, sao không mang đi xây trường tiểu học hi vọng, có thể cứu giúp cho biết bao thế hệ sau của tổ quốc, có thể chăm lo đời sống của bao trẻ nhỏ nha. Chẳng qua suy nghĩ này của cô vừa mới hiện ra, lập tức bị vùi dập bởi biết bao suy nghĩ khác trong đầu, người đời có tiền thích xài thế nào kệ họ, liên quan gì đến cô, hơn nữa có tiền sao nhất định cứ phải xây trường tiểu học hi vọng chứ.
Cô cảm thấy mình hơi điên.
Mỗi lần xuất hiện một tin mới, nếu như nhận được sự phản đối của số đông, cô sẽ tìm lý do ủng hộ. Chính cô cũng chẳng nhớ rõ đó là chuyện gì, có lẽ cũng giống như chuyện xảy ra với cô hai tuần trước, đó là một chuyện khiến cô chỉ muốn vứt ra khỏi đầu.
Một giây trước cô cùng tranh luận với một người bạn trên mạng, quan điểm của cô chính là đãi ngộ thiếu sót của nhà nước, chỗ nào cũng có vấn đề, người có tiền đều xuất ngoại.
Mội giây sau, một gã lạ hoắc nhảy vào, hắn ta oán trách đất nước muốn bao nhiêu không tốt có bấy nhiêu chuyện chẳng hay ho gì. Cô lại biến thành một thầy giáo giảng bài, đất nước rất tốt, mỗi người đều có cơ hội của mình, dù không hoàn thiện nhưng nhất định sẽ đạt đến được một thời đại mới. Chế độ đãi ngộ tốt ở nước ngoài, chẳng qua là vì dân số của họ thấp hơn. Nhưng nếu như trong nước thật sự có bệnh viện miễn phí, sẽ phát sinh tình huống tất cả người dân đều đến đó khám bệnh, tất sẽ loạn, đó cũng không phải là một chính sách hợp lý. Hơn nữa ở những nước phát triển kia, thể chế quá hoàn thiện, tạo ra áp lực lớn cho những người muốn vươn lên, tỷ lệ tự sát lại càng cao.
Bạch Nặc Ngôn chat cùng hai người bạn trên mạng đối lập hoàn toàn, cảm giác mình giống như mắc bệnh thần kinh.
Cô bước đi trên hành lang rất dài, có chút ngạc nhiên, mặt sàn ở đây thoạt nhìn lát gạch bình thường. Cô đi giày cao gót bước trên sàn, nhưng lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Hơn nữa mặt sàn dường như là từ một khối tạo thành, bởi vì không tồn tại bất kỳ một khe hở nào, làm cô hơi giật mình.
Cô đứng ở cửa phòng vệ sinh, cũng không có ý định đi vào. Mà tại đây hiện cũng rất an tĩnh, hẳn không có ai. Cô không thích dùng đồ công cộng, từ hồi học đại học, vì không muốn sử dụng nhà vệ sinh công cộng gần phòng học, cô thậm chí không uống nước, trừ khi là vào thời điểm quá mức khẩn cấp, cô mới vào nhà vệ sinh công cộng. Lúc này cô kéo khóa mở túi ra, lục tìm đồ.
Nhưng sao cô tìm mãi không thấy, sau ba lần lục lọi, sự kiên nhẫn của cô biến mất sạch sẽ, cô ngồi xổm xuống, đổ tung toàn bộ đồ đạc ra ngoài để tìm bằng được.
Cô nhíu mày, cô rất bực mình.
Cô lại nhét toàn bộ đồ vào túi, kết quả là có một thỏi son lăn hơi xa, cô với tay tóm lấy, nhưng lại bắt gặp một đôi giày da quen thuộc.
Tay cô hơi cứng lại, nhanh chóng thu về, sau đó cô đứng lên.
- Tổng giám đốc Trình, thật khéo.
Trình Nghi Triết khoanh tay, giống như chỉ nhàn nhạt nhìn cô, mà cũng giống như bỏ qua bộ dạng chật vật vừa rồi của cô.
Mà dường như khi tất cả kiên nhẫn của cô biến mất, anh ta giống với một nhà ảo thuật, biến ra một bao thuốc lá đưa tới trước mặt cô.
Cô hơi nhếch môi, không nhận.
- Chẳng phải vừa mới lên cơn thèm thuốc sao?
Cho dù có là đúng, cô cũng không muốn thừa nhận.
- Giám đốc Trình hiểu lầm tôi rồi.
Trình Nghi Triết lại cười cười,
- Em lúc soi gương nhất định không lên cơn thèm thuốc.
Cô nhíu mày, chẳng lẽ lại thể hiện rõ đến thế sao?
Anh ta lại tỏ ra bừng tỉnh nhận ra:
- Thì ra em cũng bị nhan sắc của mình dọa đến vậy?
Cô không thèm giả vờ nữa, rất không có hình tượng đoạt lấy thuốc lá trong tay anh, sau đó một tay từ từ luồn vào trong túi quần anh, lấy ra cái bật lửa ZIPPO anh luôn mang theo người. Nhanh chóng rút ra một điếu thuốc, thuần thục châm lửa.
Trình Nghi Triết lúc này chủ động lui về phía sau cô ba bước.
Cô nhả khói tạo thành một vòng tròn.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho thục nữ của anh nhận ra quan hệ của chúng ta đâu.
Anh ta vẫn mỉm cười như cũ.
- Em cũng yên tâm, tôi cũng không nói cho cái gã đẹp trai lắm tiền kia biết bản chất thật của em đâu.
Tay cô run lên, nhưng không nói thêm câu nào.
Rõ ràng cô đã thử, bước chân trên sàn nhà đều không để lại tiếng động, vì sao cô vẫn nghe thấy bước chân anh – từng bước từng bước rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.