Chương trước
Chương sau
Mạnh Tân Duy nghiêng người đứng tựa vào tường, ngược chiều với tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh Bạch Nặc Ngôn đang miệt mài luyện tập. Theo lời của Bạch Nặc Ngôn, cô tổ chức liveshow là để kiếm tiền, vì như thế sẽ kiếm được nhiều hơn, nhanh hơn. Có thể để người ta vui vẻ móc tiền từ trong ví ra, đó cũng là một loại bản lính, nên Bạch Nặc Ngôn hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo. Cô có thể dùng một cái giọng vô cùng dè bỉu để nói về một tờ tiền mệnh giá 100 đồng, nhưng cũng có thể sẽ ngẫu nhiên vì tính nhầm 5 đồng mà ngẩn ngơ bối rối nửa ngày.

Qua tấm gương lớn, Bạch Nặc Ngôn nhìn thấy Mạnh Tân Duy, đa số thời gian cô đều không chuyên tâm làm việc, thế nên có thể dễ dàng nhận ra lần này cô đặc biệt nghiêm túc.

Hiện tại, cô đang rất buồn, cô luôn tự cho mình là người thông minh, nhưng đến thời điểm cần phải làm gì đó, tại sao lại có thể ngu ngốc như thế..

Đặc biệt cô rất ghét bị người ta mắng vào mặt, nên nếu có ai muốn dạy dỗ cô, việc đầu tiên là cô sẽ che giấu thái độ của mình, vì thế trước đây mỗi lần như thế giáo viên đều rất ngán ngẩm, coi cô như một thành phần không thể dạy nổi.

Bạch Nặc Ngôn cũng biết, cô là người không có năng khiếu trong bộ môn khiêu vũ.

Cuối cùng cô ngồi phệt xuống đất, nhìn tay chân mặt mũi đều đã nhễ nhại mồ hôi, đến cả lau cô cũng chẳng còn sức.

Mạnh Tân Duy vẫn im lặng, đi đến ngồi xổm trước mặt cô, tay cầm một bình nước khoáng Mĩ Nhân Ngư, vì không ngừng va chạm, nước trong bình nổi vô số bọt nhỏ.

Dường như Bạch Nặc Ngôn đã bị hấp dẫn, cổ họng cô nuốt ực một tiếng, không đợi Mạnh Tân Duy đưa, cô đã đi trước một bước, nhào lấy, mở nắp uống ừng ực.

Cái khác thì cô không có bản lĩnh, không nói đến việc tiêu tiền nhé, nhưng uống nước thì có thể coi là một loại bản lĩnh, cô chỉ cần uống hai ngụm là hết một chai nước, mặc dù cô không thích nước khoáng lắm, nhưng riêng chuyện này thì cô không kén chọn.

Mạnh Tân Duy nhìn cô uống nước xong, mới nói:

- Anh có nói là sẽ cho em uống à?

- Chẳng lẽ không?

Bạch Nặc Ngôn thực hiện một động tác vô cùng khoa trương.

- Có muốn em trả lại anh luôn không?

Nói xong cô tỏ ra như đang chuẩn bị phun ra.

Mạnh Tân Duy nhảy về phía sau một bước:

- Em có thể đừng độc ác thế không?

- Anh phải nói là “ Sao em lại có thể làm những chuyện buồn nôn như vậy chứ” mới phù hợp với ngôn ngữ thông dụng hiện nay.

Mạnh Tân Duy sờ trán, tỏ ra bất đắc dĩ:

- Em gái anh suốt ngày nhắc đến em, nhất định đòi gặp em.

Bạch Nặc Ngôn suy nghĩ trong chốc lát:

- Vậy người làm anh trai như anh phải mua vé, liveshow lần này của em cực kỳ công phu và hoành tráng, nếu không đến xem anh sẽ phải hối hận suốt đời, anh định sẽ mua bao nhiêu vé? Vé VIP nhé, như vậy mới phù hợp với thân phận của anh, có muốn mua luôn không, có cần em đưa anh đi mua không?

Mạnh Tân Duy vươn tay đè lên trán cô:

- Tầm thường.

- Con gái tầm thường như em mới dễ sống lâu.

- Không phải em nói em chỉ cần sống đến 40 tuổi à?

- Tham vọng con người vốn vô cùng, có khi đến 40 tuổi em lại hối hận thì sao.

Mạnh Tân Duy đá đá cô, bắt cô đứng dậy:

- Đi ăn cơm nào.

Về khoản này Bạch Nặc Ngôn rất thiếu khí phách, ăn cơm mà không phải tự trả tiền, cô vội vội vàng vàng đứng ngay dậy, thay quần áo đi ra ngoài.

Cô luôn gặp vấn đề trong việc phối hợp diến, cho nên trong liveshow trước của cô đều không sử dụng nhiều vũ đạo, cô luôn hát những bài có tiết tấu chậm, có một bộ phận người hâm mộ thầm chê các liveshow của cô chẳng có gì mới mẻ, nhưng vì vé bán vẫn không tồi, nên khi cô từ chối, công ty cũng không làm khó cô. Nhưng lần này vì chính cô chủ động đề cập, phía công ty còn đùa rằng cô không cần phải miễn cưỡng, nhưng thực chất vẫn hi vọng liveshow lần này cô sẽ thỏa mãn tâm nguyện của người hâm mộ, nhảy nhiều hơn, hát nhạc trẻ thì càng tốt.

Mà chính cô cũng rất coi trọng liveshow lần này, đích thân đến sân khấu diễn tập nhiều lần, nếu là trước đây, chỉ cần đến sớm một giây cô đã cảm tháyrất phiền phức rồi.

Vì tính cô rất lười, nên Mạnh Tân Duy thấy rất tò mò.

Bạch Nặc Ngôn mệt muốn chết, chẳng muốn ăn uống, chiều nay cô lại phải tập tiếp, đối với cô, nhảy cực khó, nên dù không muốn ăn cô cũng phải cố ăn một chút.

Cô thích nhất ăn cháo, nhất là cháo lạnh, mỗi khi ăn dường như cả dạ dày đều sẽ trở nên mát lạnh, cảm giác thật sung sướng.

Khi cô ăn đến bát cháo thứ ba, rốt cuộc Mạnh Tân Duy phải mở miệng:

- Nghe nói lần này vé liveshow của em cực quý hiếm, khiến không ít fan hâm mộ phải đau lòng.

Bạch Nặc Ngôn lại không hề suy nghĩ về vấn đề này:

- Xin quý khách đừng nói vậy, chúng tôi không ép các ngài mua đâu nhé.

- Em tự nhìn lại thái độ của em đi.

- Em cảm thấy thái độ của em rất tốt.

Mạnh Tân Duy cười cười, không nhắc đến chuyện này nữa:

- Lần này hình như em bỏ ra không ít công sức.

- Từ trước đến nay em đều nghiêm túc, chẳng qua mọi người không nhận ra thôi.

- Ai bảo em nghiêm túc chẳng rõ ràng gì cả?

- Ai bảo toàn là những người bị cận thị loại nặng, nên không nhận ra.



Bạch Nặc Ngôn thật sự rất nghiêm túc, hiếm khi cô lại chăm chú nghe lời giáo viên dạy vũ đạo hướng dẫn như thế, chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Cô vốn rất sợ đau, vậy mà nhiều lần ngã cũng không lên tiếng, nhiều chỗ ở chân cũng bị va chạm nghiêm trọng, chỗ bị thương ngược lại không đau, nhưng khi bị mồ hôi thấm vào, khiến cô đau đến mức muốn hét tướng lên.

Bất kể là cái gì, muốn đạt được đều phải trả giá đắt.

Cô vẫn luôn biết đạo lý này, chỉ là đã từ rất lâu, cô không hi vọng bản thân sẽ quá mức để tâm hay theo đuổi một thứ gì đó.

Lúc này, cô rất muốn chính bản thân phải thật sự nghiêm túc.

Buông tay thật khó, bỏ đi cũng thật khó.

Cô nhớ có một câu nói của nhân vật nữ chính trong bộ phim “Những kỷ niệm vu vơ” : anh cho rằng em không làm được đúng không, em sẽ làm được, chẳng qua chỉ là yêu một người quá lâu thôi, em nói em sẽ buông tay là em sẽ buông tay, chẳng qua người ta cứ không chịu tin lời em.

Cuối cùng, cô gái đó đã thực hiện được lời cô ấy đã nói, cô đã chia tay với người con trai mà cô vẫn luôn yêu từ khi còn bé.

Bạch Nặc Ngôn thất thần, đến mức Mạnh Tân Duy ngồi cạnh cô cả buổi chiều mà cô vẫn không phát hiện ra.

Đến tối, cô mới nhìn thấy Mạnh Tân Duy, nhưng hai người chũng chỉ như bình thường, cùng ăn một bữa cơm, sau đó anh đưa cô về nhà.

Cô có vẻ rất mệt, chỉ nhắm mắt lại là có thể ngủ được ngay.

Mạnh Tân Duy nhìn cô qua kính chiếu hậu:

- Trông em không được bình thường cho lắm.

Bạch Nặc Ngôn mở mắt, cười đến mức khó hiểu:

- Như thế nào mới được coi là bình thường đây?

Trầm mặc thật lâu, rồi lại cứng ngắc, anh mới phá vỡ không khí khó thở này:

- Hai ngày nữa Trình Nghi Triết sẽ đính hôn với Giang Tang Du.

Bạch Nặc Ngôn nhìn xuống ngón tay mình, như đang xem một thứ quý hiếm:

- Chẳng lẽ em cứ phải khóc… phải náo loạn, hoặc ít ra là phải tỏ ra đau khổ một chút, như thế mới được coi là bình thường sao?

Mạnh Tân Duy cúi đầu cười:

- Không phải, hình như em đã quên, hai người đó đính hôn, em nhất định sẽ phải tham dự.

- Thế nên?

- Em có đồng ý đóng vai bạn gái anh không?

- Em chưa nói hôm đó em rất bận ư?

- Đương nhiên.

- Anh cứ ép em đi thử xem.

- Không phải hôm đó em rất bận sao? Đây cũng không phải là chuyện không thể không đến, anh chỉ thực hiện đúng nghi thức được giao , truyền đạt đến cho em.

- Cảm ơn.

Bạch Nặc Ngôn thở dài một hơi, nhắm mắt lại, trông cực kỳ mệt mỏi.

Vì sao cứ luôn không chịu buông tha cho cô, cứ chuyện gì cô càng muốn quên đi, càng có người không ngừng nhắc nhở bên tai cô.

Hơn nữa không chỉ một người, tất cả những con người đang sống trên thế giới này đều bị làm sao hết cả vậy.

Mạnh Tân Duy vừa lái xe đi, cô còn chưa bước được hai bước, liền chạm ngay một gương mặt quen thuộc.

Hình như tất cả thế giới này, đều đang muốn chống lại cô.

- Con cả.

Ông Giang Bác Nghi chống gậy bước từng bước đến trước mặt cô, hẳn ông đã đứng đây đợi từ rất lâu.

Cô nhăn mặt, thật sự lúc này cô chỉ muốn nằm thẳng cẳng xuống giường, ngủ một giấc thật ngon lành.

Thế nhưng cô lại không làm được, cô còn phải đối mặt với người đàn ông này đã:

- Cha.

Ông Giang Bác Nghi nhìn về hướng Mạnh Tân Duy vừa rời đi:

- Hình như đó là con trai nhà Mạnh gia?

Bạch Nặc Ngôn không muốn chà đạp hi vọng hiện tại trong lòng ông Giang Bác Nghi rằng “mối quan hệ không bình thường giữa Mạnh Tân Duy và con cả”, cô chỉ muốn nhanh nhanh trốn khỏi ông:

- Cha, muộn vậy cha còn đến tìm con, có chuyện gì ạ?

Có chuyện gì thì nói mau đi.

Ông Giang Bác Nghi ho khan:

- Lần trước dì con nổi nóng quá, cha thay mặt dì xin lỗi con.

- Không cần đâu.

Nếu không có việc gì chắc sẽ không cần liên lạc, xin lỗi hay cảm ơn chẳng qua chỉ là lời nói suông, nếu có thể xin miễn cho.

Ông Giang Bác Nghi quan sát thái độ của Bạch Nặc Ngôn từ xa, hơi vô vọng nói:

- Con cả, cha biết trong lòng con đang khó chịu.

Vậy tại sao còn đến đây để cô phải khó chịu hơn chứ.

Cô sờ nhẹ môi, không nói.

- Con nên hiểu, con và Tang Du đều là con gái của cha, lòng bàn tay và mu bàn tay, cha đều không muốn ai bị tổn thương.

Ông Giang Bác Nghi thở dài, nắm lấy tay Bạch Nặc Ngôn.

- Con sẽ mãi là con gái ngoan của cha.

Bạch Nặc Ngôn khẽ nghiến răng:

- Thật ra con vốn chẳng ngoan ngoãn.

Nhưng lời này nói ra, lại thấy lúng túng.

- Có chuyện gì, cha cứ nói thẳng đi.

Cô thật sự buồn ngủ, nên Trình Nghi Triết và Giang Tang Du có thể cút sang một bên.

- Lễ đính hôn của Tang Du, cha hi vọng con sẽ tham dự.

Bạch Nặc Ngôn nở nụ cười, hi vọng cô tham dự, yêu cầu này thật vô cùng độc đáo và mới mẻ đấy nhé.

- Vì sao?

- Ngày hôm đó cha sẽ công bố con là con gái của Giang Bác Nghi ta, con sẽ mãi mãi là một thành viên của Giang gia.

Cô nhíu mày, thân phận này, cô không cần chút nào.

- Có lẽ con vốn chẳng quan tâm.

Ông Giang Bác Nghi lắc đầu:

- Con gái ngoan, cha biết cha nợ con rất nhiều, sau này từ từ cha sẽ bù đắp tất cả những tổn thương cho con, con hãy cho cha cơ hội để bù đắp những tổn thương ấy nhé.

- Đền bù thế nào đây?

- Cha và dì con đã bàn bạc kỹ rồi, sau khi Tang Du cưới sẽ chuyển ra ngoài, con có thể về nhà, đến lúc đó cả nhà mình đều vui vẻ.

Bạch Nặc Ngôn nắm thật chặt trái tim, lời đó ngầm ngụ ý là không được có bất kỳ quan hệ nào với Trình Nghi Triết nữa, thì đối phương sẽ thương hại cho cô cái danh phận là một thành viên của Giang gia.

Thật hào phóng biết bao, cô vui vẻ mới lạ đấy, dù sao cũng có cơ hội được làm thiên kim tiểu thư cơ mà.

Thật buồn cười.

Sao mấy chuyện buồn cười như thế này cứ luôn xảy ra với cô thế.

- Tốt, con sẽ tham dự lễ đính hôn của họ.

Về chuyện sẽ làm gì tiếp theo, cô cũng không biết nữa, có lẽ bây giờ cô đang rất buồn bực, sao cô không để cho vài người buồn bực cùng cô nhỉ?

Ông Giang Bác Nghi thở phào nhẹ nhõm, nét mặt vui vẻ.

Sau khi ông Giang Bác Nghi rời khỏi, cơn buồn ngủ của cô đã bay đi không ít, cô lấy di động ra, nhấn số của Mạnh Tân Duy.

- Có chuyện gì sao?

Mạnh Tân Duy có vẻ ngạc nhiên.

Bạch Nặc Ngôn nhìn lên bầu trời bao la mịt mù không một ánh trăng, không một ngôi sao.

- Em tự nhiên nhớ ra, ngày hôm đó em không có việc gì, em sẽ đóng vai bạn gái cùng anh đi đến đó nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.