"Anh ơi." Tôi nghẹn ngào gọi.
"Ừ?" Anh tập trung bôi thuốc, cúi đầu gật đầu nhẹ.
"Xin lỗi... Em không ngoan, vừa rồi em không nên nói to tiếng như vậy."
Tôi cúi đầu, vì tôi biết, tôi không có lý do để trách anh.
Tôi không thể trách người đối xử tốt với tôi như vậy.
"Không sao." Anh bôi xong, lông mày thả lỏng, xoa đầu tôi, "Cũng là anh quá nóng vội."
Anh xoa đầu tôi như thường lệ, giống như những ngày đêm chúng tôi đã trải qua.
Bầu không khí dần dần thư thái lại, như thể cái lần tỏ tình ngượng ngùng ấy chưa từng xảy ra, tôi vẫn là em gái được anh che chở trong lòng bàn tay. Lúc quay về thì đã quá muộn không thể gọi taxi, bệnh viện gần nhà nên bố mẹ đã thỏa thuận đi bộ về nhà.
Là anh cõng tôi trên lưng.
Tôi nằm trên lưng anh, như tựa vào cả thế giới này.
Vai anh rộng và chắc khỏe, qua lớp áo phông mỏng manh, mùi hương thơm tho thoang thoảng. Đó là mùi hương vô cùng quen thuộc, như con chim non trở về tổ ấm, đủ đầy sự an toàn để đối phó với mọi thứ. Tôi đặt chéo hai tay lên cổ anh, đầu ngã xuống vai anh, âm thầm ngửi mùi hương của anh.
Như thể chỉ cần ở bên cạnh anh, tôi không còn sợ hãi gì cả.
"Anh, anh còn nhớ lần anh cõng em trên lưng lúc nhỏ không?" Tôi nhỏ nhẹ hỏi.
Anh ngơ ngác một lúc như nhớ lại chuyện vui thời thơ ấu, cười nhẹ bảo "Nhớ."
"Anh nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-uoc-thanh-su-that/2899170/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.