Cung Chí Vĩ vẻ mặt tươi cười bước vào cửa, theo sau là một mặt bất đắc dĩ của Cung Tố Nhan. Nụ cười nơi khóe môi của Hàn Vũ Thanh cứng ngắc, thầm thở dài trong lòng, lại tự cảm nhận mùi chua thấm vào lòng mình.
Bữa tối không vì bầu không khí miễn cưỡng vẫn tiếp tục trải qua. Thẩm Tri Du cũng hơi bận lòng, liếc nhìn Hàn Vũ Thanh, nàng không tiếng động gắp thức ăn cho cô xem như đền bù hủ dấm chua này. Hàn Vũ Thanh vừa mừng vừa lo, tâm trạng rối bời làm cô ăn ít hơn bình thường nhiều. Chỉ có Cung Chí Vĩ thập phần nhớ mùi vị thức ăn do Thẩm Tri Du làm nên cậu ăn rất ngon miệng, chốc lại đem ánh nhìn dính lên người Thẩm Tri Du, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí xung quanh.
Không biết qua bao lâu, Cung Tố Nhan nhận một cuộc gọi, hình như là cha Cung. Nói xong, cô liền đơn giản thông báo cha Cung muốn cô mang em trai trở về, thế là gật đầu với hai người, lôi kéo Cung Chí Vĩ có chút buồn bực đi về.
Hàn Vũ Thanh cũng không nói gì, tự động đứng lên thu dọn chén mang đến phòng bếp, trong quá trình không nhìn ấy Thẩm Tri Du một cái. Thẩm Tri Du thở dài, trong lòng cũng không dễ chịu. Đôi khi nàng còn nghĩ hay là chính nàng chịu thua đi, nói cho cô biết cảm xúc của mình nhưng lòng nàng không yên, sinh hờn dỗi với cô.
Tại sao nàng phải nói trước? Chính Hàn Vũ Thanh là người dùng tình cảm của mình làm nàng động lòng, làm nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-uoc-cuoi-cung/455888/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.