Tôi thấy anh có chút không nỡ, buồn bã.
Tôi kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn anh: "Anh ở nhà đợi em nhé, chúng ta sẽ ăn lẩu."
Cố Yến Kinh gật đầu.
Nhưng anh lại ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng hôn.
Cho đến khi xe từ nhà họ Chu đến đón tôi, chúng tôi mới luyến tiếc mà chia tay.
Tôi lên xe, xe đi xa rồi.
Cố Yến Kinh vẫn đứng ở bên đường.
Tuyết lớn bay lượn như muốn phủ kín cả thành phố.
Tôi dựa trên cửa sổ xe nhìn anh, cho đến khi không còn nhìn thấy anh nữa, mới thu lại ánh mắt.
Bữa tiệc sinh nhật mà nhà họ Chu tổ chức cho tôi, Chu Thừa Lâm không đến.
Trước đó anh nói muốn chấm dứt hoàn toàn với tôi vào ngày sinh nhật của tôi.
Giờ thì không cần nữa rồi.
Những lời tôi nói qua điện thoại ngày hôm đó, kiêu ngạo như anh, tất nhiên không thể nào cúi đầu thêm một lần nữa.
Như vậy cũng tốt.
Giống như gió qua mà không để lại dấu vết, trở lại trạng thái bạn bè thực sự.
Khi tôi xuống xe, tôi cảm thấy bầu không khí trong nhà cũ của họ Chu có gì đó không ổn.
Rất yên tĩnh, thậm chí không thấy bóng dáng của mấy người hầu.
Bất giác trong lòng tôi có một nỗi sợ mơ hồ.
Không hiểu sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-uoc-cua-tinh-chi/3682778/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.