Tháng tám, mây trời quang đãng.
Không khí ở thị trấn này vẫn còn thoang thoảng hương vị miền quê khiến nó trông thật thanh bình dễ chịu.
- Trời ơi còn chưa nghỉ hè đủ nữa mà phải đi học rồi.
- Phải chi dính thêm đợt dịch nữa là nghỉ đến tết luôn.
Hoàng Huy chăm chú điều khiển máy xếp hình trên tay không để tâm lời nói vô tri của bạn mình.
- Bớt ăn nói bậy bạ đi, lên phường bây giờ.
Cậu bạn kia mở to mắt tỏ ra sợ hãi bất ngờ, kéo gần khoảng cách ghé vào tai Hoàng Huy nói nhỏ.
- Nói thật đi, cậu cũng muốn vậy lắm chứ gì.
- Loại người như cậu ngày nào mà chẳng rủ mình đánh liên quân, giờ kêu muốn đi học.
- Có chó nó tin.
Hoàng Huy liếc cậu ta một cái không quan tâm, khoảng cách cũng tự động được kéo dài. Nam sinh kia đưa tay phải lên ôm ngực trái, người khụy xuống tỏ ra đau khổ. Cậu ta nhăn mày cất giọng khàn khàn.
- Sao anh nỡ bỏ em...?
Vô tình hay cô ý bước chân của Hoàng Huy còn nhanh hơn gấp bội, chốc lát đã để nam sinh kia chết lặng ngay ngã rẽ.
Tựa như chưa từng có cuộc chia ly, nam sinh kia chạy lên quàng vai Hoàng Huy. Mắt nhìn máy trò chơi, miệng ghé vào tai khẽ nói.
- Năm nay có học sinh mới.
- Thì...?
Hoàng Huy mắt không rời khỏi màn hình, tay vẫn thoăng thoắt điều khiển nút bấm, điểm số vẫn tăng hàng loạt. Bước chân cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tro-thanh-be-toi-duoi-vay-nguoi/2727039/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.