Cuối ngày, trời chuyển sang đen, hết mưa lại tạnh, bầu trời như một thứ bồn chưa nước cứ trút xong lại tiếp tục những cơn mưa rào không dứt.
Hoàng Huy đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút túi, mắt nhìn vào một khoảng xa xăm vô định.
Ánh đèn từ văn phòng theo cửa kính hắt ra làm nửa người cậu men theo ánh sáng, nửa bên lại chìm vào bóng tối khiến xung quanh cậu tỏa ra sức hút khó hiểu.
Hoàng Huy nhìn vào bên trong, Mai Thanh Trà vẫn đang thoải mái nói chuyện với Huỳnh Ngọc Hoa. Hai người họ chẳng khác gì mẹ già chỉ bảo con nhỏ khiến cho Hoàng Huy bất giác nhớ đến lão già dạy toán của mình.
- Thôi được rồi, nếu như em có ý định đến với đội tuyển của cô, bất cứ lúc nào cô cũng sẽ để cho em một slot.
- Em cứ về suy nghĩ cẩn thận.
Mai Thanh Trà rũ mi nhìn vào bàn tay bị ánh đèn phản chiếu đến lóa mắt. Cô gật nhẹ đầu nói cảm ơn với Huỳnh Ngọc Hoa.
- Cảm ơn cô, em sẽ về suy nghĩ kĩ.
Huỳnh Ngọc Hoa gật đầu đuổi hai đứa nhỏ ra ngoài. Lê Thanh Nhã ngồi trên ghế gần đó, tay ôm một thùng đồ nặng trịch, mắt lim dim muốn ngủ.
Giống như được giải thoát, cậu thở ra một hơi, đứng dậy vương người đầy mỏi mệt.
- Má ơi, xuống có chút xíu mà mất tận hai tiếng.
- Bây giờ kiếm gì bỏ bụng đi Hoàng Huy.
Hoàng Huy đi song song với Lê Thanh Nhã nhưng mắt vẫn nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tro-thanh-be-toi-duoi-vay-nguoi/2727030/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.