Dịch: Duẩn Duẩn
Anh mở lời, vẫn quay lưng về phía cô như cũ: "Trước khi kết hôn chúng ta đã nói rất rõ ràng, một khi bước chân vào nhà họ Nguyễn, trừ phi ly hôn, em không được phép nảy sinh quan hệ với bất kỳ ai khác dưới danh nghĩa của Nguyễn phu nhân." Nói đoạn, khuôn mặt tuấn tú từ từ quay lại, đối diện với cô, bấy giờ Ân Tĩnh mới phát giác trên đầu mình như phủ tầng sương lạnh: "Đừng hỏi tôi lấy quyền gì ở đây, tự em cũng hiểu, là ai ra tay dọn dẹp cái mớ hỗn độn của gia đình em suốt mấy năm qua, và cả ông anh cả phá sản hết công ty này đến công ty khác của em. Còn nữa, chính em cũng đã từng nói - là em thay da đổi thịt, là chim sẻ biến thành phượng hoàng!"
Từng câu từng chữ, trên mặt chẳng giận dữ bao nhiêu, mà sao lời nói ra lại nặng nề và lạnh lẽo bấy nhiêu.
Ánh trăng mỏng ngoài cửa sổ tràn vào, trời nay đã vào xuân. Hóa ra dẫu có là xuân, hạ, thu, đông đi chăng nữa, thì lúc cần lạnh, vẫn lạnh đến tê tái.
Cũng giống như người ở bên cạnh cô, bao lâu nay, anh đã cho cô một cuộc sống tốt đẹp mà ai cũng nhìn thấy, cho cô một danh phận, cho cô một gia đình, thế nhưng anh vẫn có thể nói ra những lời như vậy vào lúc cần cay nghiệt.
Hồi lâu sau, Ân Tĩnh mới quay đầu, sắc mặt và giọng điệu đã lãnh đạm trở lại: "Anh nhạy cảm quá rồi, Nguyễn tiên sinh."
Nguyễn Đông Đình không nói thêm gì nữa.
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tran-an-tinh/228076/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.