Dịch: Duẩn Duẩn
Ban đêm ở Hồng Kông sáng rực như không cần ngày mai. Thành phố này, rõ ràng nằm trong vùng cận nhiệt đới, ánh đèn đường thắp sáng cả đêm khuya, thế mà tháng Mười hai vẫn lạnh lẽo cực điểm. Ân Tĩnh đi trên đôi giày cao gót ba tấc, gót giày rất mảnh giẫm trên mặt đất phát ra tiếng kêu cộp cộp, một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng... Cô bước đi không mục đích, cuối cùng ghé ngang qua một cái ghế đá nhỏ ở công viên, đôi chân mềm nhũn rã rời, tê liệt ngồi phịch xuống.
Vì cớ gì lại ra nông nỗi này?
"Con hát Trần Ân Tĩnh, được Nguyễn Đông Đình và Hà Thu Sương nhìn trúng, đưa về Hồng Kông làm lá chắn, trở thành Nguyễn phu nhân, mặc những bộ đồ hiệu nổi tiếng và học tiếng Quảng Đông, nhưng cô ta mãi mãi vẫn chỉ là con hát!"
Mà cô lại không có cách nào phản bác.
Kể từ ngày hôm ấy ở bờ biển Hạ Môn, anh hứa rằng "Tôi sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn", và cô đã trả lời "Nguyễn tiên sinh, em đồng ý". Sau đó, năm dài tháng rộng, cô tự trông nom cái vỏ rỗng của một cuộc hôn nhân, đời người dù có tệ đến thế nào chăng nữa, cũng chẳng có bất cứ lý do gì để bác bỏ những điều mình đã quyết.
Con đường này do chính mình tự chọn, ai đã nói, dù có quỳ thì cũng phải quỳ lết cho bằng hết.
Một chỗ khác trong công viên bỗng vọng lại tiếng nhạc cổ truyền huyên náo, thật trớ trêu làm sao! Cô chăm chú lắng nghe, hồi lâu mới nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tran-an-tinh/228069/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.