Dịch: Duẩn Duẩn
Chọn yêu thương hay trăm năm cô độc
Hóa ra,
Yêu thương chính là không để ta phải cô độc trăm năm
"Chờ em lớn lên,
Tôi sẽ lấy em."
"Thật chứ ạ?"
"Thật."
***
Cảng Victoria, Hồng Kông, năm 1992.
Ngày ở bến cảng Victoria luôn dài hơn so với đảo Kulangsu. Hiện tại đã năm giờ rưỡi chiều mà mặt trời vẫn còn treo lơ lửng trên biển không chịu xuống. Ánh hoàng hôn khoe sắc màu đỏ rực, tản mạn buông lơi khắp chân trời, nhuộm cả không gian và quá nửa thế giới một cảnh sắc mơ màng và bãng lãng quá đỗi. Sự tĩnh lặng tuyệt đẹp đến kỳ lạ ấy, lại khác xa ngàn dặm so với phía bên này của Hồng Kông.
Ân Tĩnh chăm chú nhìn sự tĩnh lặng lạ kỳ ấy, đứng ngay ngắn vào chỗ, nhưng bên tai lại vang lên tiếng ồn ã giục giã.
"Nào nào, Nguyễn tiên sinh, Nguyễn phu nhân, một tấm nữa nào..."
"Tuyệt vời! Nguyễn phu nhân thật sự rất ăn ảnh..."
Bấy giờ, hai người được gọi là "Nguyễn tiên sinh" và "Nguyễn phu nhân" đang đứng thân mật dựa vào lan can bên bến cảng. Anh bận bộ đồ vest ba lớp màu đen, còn cô thì bận một chiếc đầm dài phối với bộ trang sức kim cương đơn giản, anh thì cao ráo lạnh lùng, mà cô thì mảnh mai dịu dàng, dầu có nhìn từ xa thì cũng đích thị là một cặp trời sinh, xứng lứa vừa đôi, quả đúng với câu trai anh hùng, gái thuyền quyên của các cụ ngày xưa. Chẳng trách mà gần nửa số danh nhân và người tài ở Hồng Kông đều tề tụ về đây. Mà nay, hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tran-an-tinh/228066/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.