Dịch: Duẩn Duẩn
Thời điểm tôi quyết định viết cuốn sách này là vào khoảng đầu năm, tôi đã nghĩ có lẽ mình sẽ kể về một câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt nào đó. Khi ấy tôi đang đi du lịch ở Đông Bắc, đất trời mênh mông, màu trời trắng trong như màu tuyết. Mỗi ngày khi mở mắt, việc đầu tiên tôi làm là đứng trước cửa sổ nhâm nhi tách cà phê nóng hổi, rồi ngắm nhìn những bông tuyết bay phấp phới ngoài trời.
Suy nghĩ thử xem cốt lõi của câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt này rốt cuộc là gì đây? Câu hỏi này luôn lên men trong não tôi sau khi ngụm cà phê đầu tiên trôi tuột xuống cổ họng, kèm theo chút túy lúy thơm nồng đặc trưng của cà phê.
Về chuyện phong hoa tuyết nguyệt, về tình yêu.
Bối cảnh ban đầu của chuyện đã được trình bày rõ ràng trong truyện ngắn: Vào cái đêm mà người con gái Nguyễn tiên sinh yêu gả cho người đàn ông khác, anh đã gặp Trần tiểu thư, từ đó cả hai bị cuốn vào một mối quan hệ khó hiểu kéo dài hơn mười năm đằng đẵng.
Không ít người hỏi tôi sau khi đọc xong truyện ngắn rằng: Xét cho cùng Nguyễn Đông Đình có từng đáp trả lại tình cảm của Ân Tĩnh hay không?
Nghe thấy câu hỏi này tôi không khỏi giật mình - tại sao lại không chứ? Hằng năm anh ấy vẫn nhớ rõ sinh nhật của Ân Tĩnh; trong đám đông ở Tsim Sha Tsui, anh ấy luôn nắm tay Ân Tĩnh; hay như lúc Ân Tĩnh nói với anh ấy rằng "Nguyễn tiên sinh, chúng ta ly hôn đi", anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tran-an-tinh/1043321/quyen-8-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.