Dịch: Duẩn Duẩn
Ngày hôm sau, như đã liệu từ trước, mẹ chồng quả thật gọi điện đến nài cô: "Ân Tĩnh à, con về nhà một chuyến được không con. Không biết dạo này thằng Đông bận cái gì, mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy nó về. Nhưng mà con ơi, Sơ Vân cũng là máu thịt rớt xuống từ người mẹ, bây giờ chứng cứ lại nằm trong nhà con, con hãy xem như là giúp mẹ, xem như là đồng cảm với một người mẹ bị mất con quá oan ức được không..."
Cô còn có thể nói được gì nữa đây?
Vẫn là chặng đường ấy, chỉ là đi theo hướng ngược lại: ngồi xe buýt đến Hạ Môn, rồi lại ngồi máy bay từ Hạ Môn tới Hồng Kông. Cách biệt đã mấy ngày, thành phố này vẫn đông đúc và náo nhiệt dường vậy.
Thứ thay đổi vốn chỉ là cõi lòng người mà thôi.
Cho đến khi nắng chiều mất dạng sau rặng núi, Ân Tĩnh mới trở về căn hộ. Mặc dù đã đi đường cả một ngày mệt nhọc, nhưng cô vẫn chẳng thiết nghĩ đến việc nghỉ ngơi, vừa vào cửa đã bắt tay vào tìm kiếm cái đĩa mềm trong truyền thuyết, thừa dịp một tia sáng cuối cùng còn treo lấp lửng bên cửa sổ.
Cô không dám mở đèn, vì sợ rằng trong phòng mà sáng đèn thì quản lý của tiểu khu phát hiện sẽ thông báo cho Nguyễn Đông Đình biết rằng cô đã về.
Cô không muốn điều đó, cô chỉ muốn lặng lẽ tới, tìm được đồ rồi sẽ lặng lẽ đi.
Thế nên cô tập trung thời giờ tìm hết từ thư phòng đến phòng ngủ, sau cùng, lúc luồng sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tran-an-tinh/1043313/quyen-8-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.