Dịch: Duẩn Duẩn
"Được, được lắm!" Hà Thu Sương cười một cách khó tin. Cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn không dám tin rằng mình đã bị đối xử như vậy: "Vật đổi sao dời, quả là vật đổi sao dời! Trần Ân Tĩnh, nếu không phải năm đó ở Hạ Môn chính tôi 'thỉnh' cô đến hát Nanyin trước linh cữu của A Trần, nếu không phải tại tôi đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, nếu không phải cô được chọn gả cho anh ấy thì cô tưởng mình có ngày hôm nay ư?"
Vậy mà giờ đây ả đàn bà ăn cháo đá bát này lại sống chết không chịu cho cô ta gặp Nguyễn Đông Đình lấy một lần!
Ân Tĩnh vốn dĩ không muốn đôi co với Hà Thu Sương, nhưng nghe đối phương xỉa xói mình như vậy, bước chân toan đi vào trong liền dừng lại: "Hà tiểu thư, nếu không có năm đó, cô tuyệt đối sẽ không có cơ hội đứng ở đây ngày hôm nay để nói nhiều như vậy." Cô giương mắt, nghĩ đến mấy cái máy giám sát xuất hiện một cách không giải thích được trong nhà mình, cặp mắt lạnh lùng tương phản hẳn với sự cuồng loạn của Hà Thu Sương: "Sau những gì cô đã làm với tôi, với Sơ Vân và với nhà họ Nguyễn, cô nghĩ mình vẫn còn tư cách đứng ở chỗ này ư?"
"Tôi không làm! Tôi đã nói hàng trăm lần rồi, máy giám sát không phải tôi gắn, Sơ Vân cũng không phải tôi hại!" Cô ta chừng như sắp hóa điên: "Trần Ân Tĩnh, bây giờ tôi không muốn tranh cãi với cô những chuyện này. Cô nói mau, A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-tran-an-tinh/1043307/quyen-7-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.