Dịch giả: Oa la la Biên: Xiaooo - Bộ Huyền Mang Thuật này có hai cấp độ, gồm thanh mang và tử mang. Thực lực hiện tại của ngươi có thể xem như đạt được ở ngưỡng thanh mang. Yêu Yêu đứng một bên nhìn thấy Chu Nguyên đã tu luyện thành công Huyền Mang Thuật thì mở miệng nói. Nghe vậy, Chu Nguyên gật đầu, nhìn ánh sáng màu xanh nhạt trong ngừng lóe lên trên đầu ngón tay hắn rồi nói: - Lực sát thương của Huyền Mang Thuật quả thật rất kinh người nhưng mà khuyết điểm của nó chính là phương pháp tu luyện khá phiền phức, hơn nữa lại tốn nhiều nguyên khí. Nếu không phải bản thân hắn luôn dùng Long Hấp Thuật hấp thu nguyên khí xung quanh, chỉ sợ làm đi làm lại mấy lần hắn cũng không thể ngưng tụ nổi một luồng thanh mang này. Thực lực hắn bây giờ chỉ mới ở tứ mạch, cho dù hắn dốc hết sức lực thì chỉ có thể ngưng luyện ra một luồng thế này thôi. Cho nên khi đối phó với kẻ địch nhất định phải một kích tất sát, nếu không thì thời gian trôi qua lâu một chút, huyền mang sẽ tự động tan đi. - Nếu ta có thể bước vào Dưỡng Khí Kỳ thì quá tốt rồi. Nghĩ vậy, Chu Nguyên than một câu. Người tu hành khi bước vào Dưỡng Khí Kỳ mới có thể xem như đã đăng đường nhập thất (đạt được trình độ cao),lúc này mới mở được khí phủ để chứa đựng và tu luyện nguyên khí trong cơ thể, hiệu quả vượt xa hơn so với hiện giờ, cứ mỗi lần muốn dùng nguyên khí thì chỉ có thể hấp thu từng luồng nguyên khí không tinh khiết xung quanh một cách đáng thương, thật sự tốt hơn nhiều lắm. Mà khi nguyên khí trong cơ thể dồi dào thì mới thực sự phát huy được uy lực của Huyền Mang Thuật. Có điều hắn chỉ than thở một lúc rồi bình tĩnh trở lại. Dù sao đi đường cũng cần đi từng bước, việc trước mắt hắn cần phải làm chính là đả thông toàn bộ bát mạch, điều này cũng vì nền tảng tu luyện tốt hơn trong tương lai. - Được rồi, trước tiên ta đi làm thịt con súc sinh kia đã. Nó dám làm chậm trễ việc tu luyện của ta, thật không thể tha thứ mà. Chu Nguyên nói xong thì lập tức đứng dậy, nói với Yêu Yêu một tiếng rồi thân thể hắn lao nhanh ra ngoài, đi thẳng đến mảnh rừng kia. Hắn không nhịn được muốn thử uy lực của Huyền Mang Thuật ngay bây giờ. Vừa tiến vào khu rừng, Chu Nguyên lập tức đi sâu vào trong. Qua một lúc sau, hắn chọn một gốc đại thụ rồi trực tiếp ngồi xếp bằng chờ đợi. Con Viêm Giáp Tê này cực kỳ mẫn cảm với hơi thở, chỉ sợ lúc hắn vừa tiến vào trong rừng thì nó cũng biết rồi, cho nên hắn chỉ cần ngồi đây chờ nó đến là được. Hia mắt Chu Nguyên khép hờ, thời gian trôi qua gần mười phút thì hắn cảm giác được mặt đất bắt đầu rung động, hắn lập tức mở mắt nhìn về chỗ sâu hơn của khu rừng, chỉ thấy chỗ đó một bóng dáng màu đỏ tươi cuồng bạo chạy tới chỗ hắn khiến cho từng cây đại thụ lần lượt bị đụng ngã. Mà bóng dáng màu đỏ tươi cao chừng mấy trượng cuối cùng cũng dừng lại ở giữa khu đất, đôi mắt thú màu đỏ thắm nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên đang đứng trên cây to, trong họng phát ra gầm gừ nóng nảy. Con này chính là Viêm Giáp Tê. Bề ngoài giống như có môt bộ giáp màu đỏ như lửa tràn đầy khí thế nóng rực kiên cố bao khắp người nó. - Mi đã tới rồi sao? Hắn từ trên cao nhìn xuống con Viêm Giáp Tê ở phía dưới rồi cười thầm. Lần này hắn cũng không thèm né tránh nó như mấy lần trước nữa mà tung mình nhảy xuống đất. - Súc sinh kia, mau lại đây đi! Chu Nguyên nhìn Viêm Giáp Tê rồi giơ ngón tay ngoắc ngoắc. Có lẽ Viêm Giáp Tê cảm giác được sự khinh bỉ của Chu Nguyên nên sự cuồng bạo trên người nó đột nhiên tăng nhanh, sau đó nó giậm chân một cái khiến mặt đất nứt ra một đường, mà thân thể to lớn của nó cũng hóa thành một cái bóng màu đỏ lao vọt về phía Chu Nguyên mang theo sức mạnh đáng sợ. Đồng thời trên thân thể nó cũng tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực như đang thiêu đốt, khiến không khí xung quanh nó vang lên tiếng nổ lép bép. Đối với cảnh tượng một con Viêm Giáp Tê lao đến như thế này, cho dù là người mở thất mạch cũng lựa chọn né tránh. Nhưng mà Chu Nguyên lại không nhúc nhích cũng như không có ý lui về phía sau, mi mắt hắn hạ một chút, nguyên khí trong kinh mạch cũng bắt đầu hình thành vòng xoáy, không ngừng dồn nén ngưng tụ lại. Sau khi thở ra vài lần, Chu Nguyên chậm rãi vươn bàn tay ra, mà trên tay hắn lúc này đã xuất hiện một tầng sáng màu xanh nhạt từ từ hiện rõ. Huyền mang co duỗi không ổn định, mà thân hình Chu Nguyên cũng lao ra, trong chớp mắt cả hắn lẫn Viêm Giáp Tê sắp sửa va vào nhau. Thời điểm sắp đụng trúng con nguyên thú đó, bàn tay Chu Nguyên chuyển thành đao chợt chém xuống đầu con Viêm Giáp Tê kia, thế chém tựa như bổ núi lớn, vô cùng dữ tợn. Xuy! Một tay chém xuống dường còn vang lên một tiếng nhỏ, sau đó trong chớp mắt chỉ thấy máu tươi bắn ra, mà lúc này thân thể Viêm Giáp Tê to lớn mang theo khí thế hung mãnh kia chợt phân thành hai! Theo lực quán tính của con nguyện thú, dù bị chẻ làm hai nhưng thân thể nó vẫn lao thẳng về phía trước một khoảng xa rồi đổ sụp xuống đất, máu nhuộm đỏ cả mặt đất. Còn Chu Nguyên thì vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, tư thế chém tay xuống vẫn không thay đổi, giọt máu rơi trong không khí dính lên mặt hắn, nhìn qua có vẻ hơi yêu dị. Màu xanh nhạt của huyền mang trên tay hắn dần dần tản đi, thân thể hắn cũng bắt đầu lung lay sau đó hắn lập tức ngồi bệt trên mắt đấy. Một cú chém kia đã tiêu hao toàn bộ sức lực của hắn. Lúc này hắn mới quay đầu nhìn kĩ, thì thấy con Viêm Giáp Tê đã bị chẻ làm hai, nhịn không được mà nhếch miệng cười. Lực sát thương của Huyền Mang Thuật này quả thật rất kinh khủng. Mà sau đó, Chu Nguyên cũng trở thành tiểu bá vương của mảnh rừng này. Sơn trung vô giáp tử, hàn tẫn bất tri niên ( ở trong núi không biết đến ngày tháng, ở nơi lạnh lẽo không biết qua bao nhiêu năm) Khoảng thời gian Chu Nguyên tập trung khổ tu trong núi sâu thì Tề Nhạc cũng không được thoải mái. Nguyên do là vì trong thời gian này, dù cho bọn hắn có lục soát như thế nào cũng không tìm được tung tích của La Hạo, mà Huyền Mang Thuật thì càng không có chút manh mối nào. Ở trong phòng, sắc mặt Tề Lăng trở nên khó coi nói. - Nhị công tử, chúng ta đã lục soát rất nhiều thành thị rồi nhưng vẫn không tìm được một chút tung tích của La Hạo, giống như người này đột nhiên biến mất khỏi thế gian vậy. Trong mắt Tề Nhạc lóe lên tia lạnh lẽo, qua một lúc lâu sau, hắn mới nói: - Cho dù lục soát cỡ nào cũng không tìm thấy, ta sợ rằng tên La Hạo này đã chết mất xác rồi. Nghe hắn nói vậy, Tề Lăng nhíu mày nói: - Ý của người là hắn đã bị người khác giết? Tề Nhạc nghiến răng, nói: - Tuy ta không biết hắn đã bị ai giết chết nhưng ta có cảm giác Huyền Mang Thuật đang nằm trong tay Chu Nguyên! Sắc mặt Tề Lăng lập tức biến đổi, lão nói: - Nếu lời người nói là thật vậy thì chúng ta gặp rắc rối rồi. Từ sau khi chuyện lần trước xảy ra, Chu Kình đã tăng cương bảo vệ Chu Nguyên hơn trước rất nhiều, Lục Thiết Sơn còn đuổi hết người lạ ở xung quanh chỗ ở Chu Nguyên, cho nên bọn hắn không thể nào tiếp tục diễn như trước nữa. Trong mắt Tề Nhạc lộ ra vẻ âm tàn, hắn trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi dùng giọng nói lạnh lẽo nói: - Ngươi kêu Liễu Khê đến đây cho ta. Tề Lăng liếc mắt nhìn Tề Nhạc một cái, tuy trong lòng lão không rõ hắn muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời mà sai người đi làm. Ánh chiều dần buông xuống, bao phủ khắp Đại Chu thành. Bên trong Đại Chu phủ, sau khi hoàn thành chương trình học xong, Tô Ấu Vi liền rời khỏi phủ, đi bộ trên phố hướng về thành nam. Vì gần đây Chu Nguyên không có ở trong Đại Chu phủ nữa cho nên cô cũng không ở lâu trong phủ nữa. Bóng dáng nhỏ nhắn của thiếu nữ cùng đôi chân dài thẳng tắp, nhún nhảy ở bên đường, mái tóc cột lên thành đuôi ngựa đung đưa theo nhịp bước của cô, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, đồng thời cũng khiến ánh mắt người qua đường tràn đầy vẻ tán thưởng. Cô quen đường, băng qua từng con phố mà lần thứ hai rẽ vào một góc phố thì cô chợt dừng bước, ngước mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy Liễu Khê đang nghiêng người dựa vào tường, bên cạnh ả còn có thêm vài người khác. Nụ cười trên mặt Liễu Khê vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt đẹp của ả lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tô Ấu Vi, lại thấy bộ dáng xinh đẹp của cô thì trong mắt xuất hiện một tia ghen ghét, cười khẩy một tiếng, nói: - Tô Ấu Vi, ngươi mau đi với ta đến chỗ này. - Ngươi muốn làm cái gì? Tô Ấu Vi cau mày hỏi lại. -Hừ, bởi vì tên Chu Nguyên dám trộm đồ của Tề Nhạc cho nên ta muốn bắt ngươi đem đi đổi lại chứ làm gì. Liễu Khê hừ lạnh nói. Nghe ả nói vậy, Tô Ấu Vi cũng cười mỉa một cái rồi nói: - Buồn cười, Tề Nhạc có gì để điện hạ phải chú ý chứ? - Miệng lưỡi của tiện nha đầu ngươi cũng bén nhọn ghê! Mày liễu của Liễu Khê chợt dựng lên, ả quát: - Mau bắt nó lại cho ta! Ngay khi ả vừa dứt lời thì hai bóng dáng từ sau lưng ả lao về phía Tô Ấu Vi, xung quanh bọn hắn đều dao động nguyên khí, rõ ràng hai kẻ này đều đã mở ra ngũ mạch. Đôi mắt đẹp của Tô Ấu Vi lạnh lùng nhìn hai tên lao về phía mình, cô cũng không nhúc nhích chút nào mà chỉ đợi khi bàn tay như ưng trảo của hai người kia chộp về phía này thì cô đột nhiên ra tay. Lúc này chỉ kịp nhìn thấy ngón tay thon dài của cô vươn ra, trên đầu ngón tay còn được nguyên khí bén nhọn bao phủ lấy, dường như hình thành vòng xoáy phát ra âm thanh xé rách không khí. Xuy xuy! Sau khi hai ngón tay cô vừa hạ xuống thì hai bóng người kia cũng bay ra ngoài, trên vai bọn chúng còn bị chảy máu. Ngón tay Tô Ấu Vi hơi hạ xuống mà nguyên khí xung quanh từng luồng bao phủ cơ thể cô, đồng thời khí thế hơn rất nhiều. Nhìn thấy khí thế chợt tăng mạnh của Tô Ấu Vi, Liễu Khê lập tức trợn to mắt, suýt nữa nghiến nát hàm răng nói: - Ngươi đã khai thông đệ lục mạch rồi ư?! Ả nhớ rất kỹ thời gian một tháng trước, Tô Ấu Vi mới đả thông được đệ ngũ mạch, không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã mở được đệ lục mạch? - Quên nói, mười ngày trước ta đã đả thông rồi. Giọng nói thản nhiên của Tô Ấu Vi vang lên. Hơn một tháng nay, kể từ khi Chu Nguyên rời khỏi Đại Chu Phủ, Tô Ấu Vi cũng không có lơ là, hơn nữa Sở Thiên Dương dốc hết sức dạy dỗ cô. So với tình trạng bạo phát của Chu Nguyên thì trong lòng Sở Thiên Dương, năng lực của Tô Ấu Vi ổn định hơn nhiều, khiến người khác an tâm hơn một chút cho nên thời gian qua, ông toàn lực huấn luyện cô. Vì thế, thời điểm Chu Nguyên đạt được tiến bộ thì thực lực của cô cũng không dậm chân tại chỗ. Gương mặt Liễu Khê trở nên tái nhợt, sự đố kị trong mắt như muốn trào ra ngoài. Ả tu luyện biết bao lâu lại hao tốn hết bao nhiêu tài nguyên thì cũng chỉ mới đả thông đệ lục mạch cách đây nửa tháng. Trong khi thời gian tu luyện Tô Ấu Vi này ít hơn ả nhưng lại đuổi kịp ả, điều này khiến ả không thể không đỏ mắt đố kị. - Không lẽ ngươi nghĩ rằng chỉ cần đả thông được đệ lục mạch thì có thể rời đi hay sao? Liễu Khê lạnh lẽo nói. - Liễu Diệp, mau bắt lấy ả cho ta, tốt nhất là hủy luôn gương mặt mị hoặc của ả luôn! Liễu Khê vừa dứt lời thì một bóng người sau lưng ả từ từ đi ra, nguyên khí phát ra mạnh mẽ, người này chắc chắn đã mở ra thất mạch. Thấy người này, nụ cười trên mặt Tô Ấu Vi trở nên ngưng trọng, lúc cô đang suy nghĩ biện pháp đối phó thì đột nhiên có hai người từ sau lưng nhảy ra, đứng trước mặt cô. Bề ngoài hai người này rất bình thường nhưng nguyên khí dao động trên người họ cho thấy bọn họ đã đạt đến cấp bậc thất mạch rồi. - Hai người là? Nhìn thấy hai người này xuất hiện, Tô Ấu Vi cũng giật mình hỏi. Thì nghe hai người kia khẽ cười một tiếng rồi nói: - Tô cô ngương, chúng ta được điện hạ phái tới, điện hạ lo lắng Tề Nhạc tìm cô trút giận cho nên phái chúng ta âm thầm bảo vệ cô. Nghe thấy thế, đôi mắt xinh đẹp của Tô Ấu Vi chớp vài cái, mặc dù cô không nói gì nhưng môi đỏ mọng lại mỉm cười, tâm trạng bị Liễu Khê phá hỏng lập tức vui vẻ trở lại. Hai người ngẩng đầu nhìn về Liễu Khê đứng đối diện bọn họ, giọng nói có chút hờ hững vang lên: - Liễu cô nương xin hãy tự trọng, đừng trở thành quân cờ cho Tề Nhạc sử dụng. Chuyện tốt của Liễu Khê bị hai người này phá hủy, ả giận đến tái mặt, có điều ả cũng biết rõ hôm nay có bọn họ bảo vệ ở đây, ả không thể nào bắt Tô Ấu Vi được. -Chu Nguyên chết tiệt! Liễu Khê tức giận mắng một tiếng sau đó cũng không dây dưa tiếp mà giậm chân một cái rồi mang người rút lui. - Tô cô nương, chúng ta hộ tống cô về nhà trước. Hai người thị vệ quay đầu nhìn Tô Ấu Vi, nhỏ giọng nói. - Vậy làm phiền hai vị đại ca rồi. Tô Ấu Vi cũng không cự tuyệt lời nói của hai người kia, cô chợt dừng một chút mới nói: - Không biết hiện giờ điện hạ như thế nào? Hắn đã biến mất hai tháng rồi. - Xin Tô cô nương yên tâm, điện hạ đang tu luyện để tiến vào nhập giai cảnh, đến khi phủ thí (thi đua giữa các phủ) vào nửa tháng sau thì nhất định sẽ trở về. Tô Ấu Vi xoa trán một chút, cô thầm nghĩ không biết lần này điện hạ khổ tu có đạt được kết quả gì không. Theo cô biết thì hiện tại Tề Nhạc đã mở đệ thất mạch rồi. Cho nên Giáp Viện muốn giành được hạng nhất ở phủ thí cuối năm, sợ rằng phải khổ chiến một phen rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]