Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Nhật Nguyệt Nhi
Biên: Oa La La

Đông! Đông!

Từng tiếng trống vang lên, vọng khắp cả vùng. Bên ngoài Đại Chu thành có một đội quân đông đảo đang tiến lại gần rồi dừng lại, cách Đại Chu thành khoảng vài dặm. Thế trận rầm rộ như thế khiến cho người xem có cảm giác áp lực rất lớn.

Bầu không khí nơi này tràn ngập hơi thở chiến tranh.

Nhiều người chứng kiến cảnh này thì trong lòng họ đều cảm thấy run sợ, đặc biệt là những người lớn tuổi ở trong Đại Chu thành. Lúc họ nhìn thấy tình cảnh này lại nhớ tới cuộc chiến tranh năm đó.

Ngày hôm đó, cũng giống như hôm nay. Lúc ấy cũng có một đại đội quân vây xung quanh thành như thế này, chính bới bọn chúng mà Đại Chu gần như bị hủy diệt, người dân cũng trở nên tuyệt vọng và lo sợ.

Trong khi đó, Chu Kình đứng trên tường thành nhìn quân đội đông nghìn nghịt ở phía dưới. Tuy rằng vẻ mặt ông vẫn bình thản, nhưng mà nơi ông đặt tay lên đã xuất hiện những vết nứt vỡ.

Có thể thấy, cảnh tượng ngày hôm nay đã khiến cho ông nhớ lại trận chiến sỉ nhục hơn mười năm về trước.

Mà cũng bắt đầu từ lúc đó, vị Chu vương đã từng hung tâm vạn trượng này bị sự thật tàn khốc lúc ấy đánh gục hoàn toàn đánh bại. Mãi đến tận bây giờ, ông cũng chỉ có thể cố thủ lãnh thổ Đại Chu, giống như một con mãnh hổ co rúc trong lồng sắt.

Chu Nguyên đứng bên cạnh Chu Kình cũng nhìn chằm chằm về phía đội quân đông nghịt phía dưới. Trong mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh lẽo.

Sau đó, Chu Kình hít sâu một hơi rồi quay sang nhìn Chu Nguyên, ông chỉ tay vào ngoài thành và nói:

-Nguyên nhi, khi đó cũng giống như bây giờ vậy, con vừa được sinh ra trong thành, mà trên người con còn có Thánh Long khí vận. Đống thời ở bên ngoài thành, con của Vũ vương cũng được sinh ra, nhưng tụi nó lại có Mãng Tước khí vận mà thôi.

Lúc nói tới đây, trong mắt Chu Kình hiện lên sự thống khố, ông lẩm bẩm nói:

-Chỉ trách phụ vương vô năng, không thể bảo vệ con, nếu không thì con sẽ có thành tựu cao hơn bây giờ rất nhiều.

-Con vốn nên là Nhất Phi Trùng Thiên, ngạo thị thế gian, là thiên chi kiêu tử trong các nước. Nhưng lại bởi vì ta mà con đã bị chặt đứt hai cánh, vì thế con mới phải khổ sở vẫy vùng trong đống bùn lầy, suýt chút nữa thì chết non.

Chu Nguyên nhìn thấy trong mắt Chu Kình tràn ngập sự tự trách, hắn bèn vươn tay vỗ nhẹ lên cánh tay ông rồi khẽ nói:

-Xin phụ vương đừng tự trách bản thân nữa, có khi những khổ sở mà con đã trải qua chưa chắc đã là chuyện xấu. Mà thuận buồm xuôi gió, dễ dàng đạt được mọi thứ chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Chu Nguyên cười nói, nhưng nụ cười của hắn ẩn chứa sự sắc bén lạnh lùng.

-Hơn nữa... Nếu Thánh Long khí vận thật sự là của con, vậy thì, con nhất định có thể giành lại nó một lần nữa.

Nghe hắn nói thế, Chu Kình quan sát thiếu niên ở trước mắt mình. Gương mặt vẫn còn nét non nớt của trẻ con, nay lại có thêm sự kiên nghị mà không phải đứa trẻ ở tuổi của hắn có được. Khi ông nhận ra điều này thì áy náy tự trách trong lòng ông cũng giảm bớt phần nào. Có lẽ, đúng như lời Chu Nguyên nói, trải qua khó khăn này, cũng coi như là một loại rèn luyện vậy.

Nhưng mà, Nguyên nhi, phụ vương tuyệt đối không muốn lại trải qua cảm giác năm đó một lần nữa. Năm xưa vì ta muốn con có thể bình an lớn lên nên ta mới nhẫn nhịn bọn chúng như thế, nhưng mà bây giờ con đã trưởng thành. Cho nên, vì bảo vệ quốc gia này, ta sẽ không nhường nhịn bọn chúng thêm nữa, dù phải hy sinh cả tính mạng này thì ta cũng quyết phải bảo vệ đất nước.

Ánh mắt Chu Kình trở nên sắc bén, ông ngẩng đầu nhìn về đội quân phía xa kia.

Đông!

Lại thêm một tiếng trống trận được đánh lên, sau đó, từ trong đại quân của Tề Vương, có một người cưỡi hắc mã chậm rãi đi tới. Trên người kẻ kia khoác một bộ chiến giáp, gương mặt lạnh lùng, kẻ đó không ai khác chính là Tề vương Tề Uyên.

Lúc này, vô số ánh mắt của người trong và ngoài thành đều nhìn về phía lão ta.

Tề Uyên, tên phản bội nhà ngươi lại còn dám xuất hiện trước mặt bổn vương sao?!

Đôi mắt Chu Kình lộ vẻ uy nghiêm, ông lạnh lùng quát.

Tề Uyên nghe vậy bèn xuy một tiếng rồi bật cười, lão nói:

- Chu Kình, tên vô năng nhà ngươi, kẻ đã đẩy Đại Chu vào bước đường này chính là ngươi, ta khuyên ngươi hãy mau chóng mở cửa thành đầu hàng đi. Đến lúc đó, ta còn có thể giúp ngươi bảo toàn mặt mũi của hoàng thất Đại Chu lần cuối. Bằng không một khi ta đã phá được thành thì ta nhất định sẽ giết sạch người trong hoàng thất, không những vậy ta còn đốt trụi hoàng lăng của ngươi.

Nói đến câu cuối cùng, trong thanh âm của Tề Uyên tràn đầy sự ngoan độc, tõ ràng là lão đối với hoàng thất Đại Chu tràn ngập hận thù.

Sắc mặt Chu Kình trở nên tái nhợt, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều lạnh giọng, ông nói:

-Sau trận bình loạn này, kết cục của Tề gia ngươi chính là xử chết toàn gia, tịch biên tài sản.

Tề Uyên châm chọc cười, nói:

-Chỉ sợ kẻ chó nhà có tang như ngươi không thể làm nổi chuyện đó.

-Nghịch tặc Tề Uyên, nếu ngươi đã hồ đồ ngu xuẩn như vậy, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!

Vệ Thương Lan cũng quát lớn, thanh âm như sấm sét, vang vọng khắp vùng.

Ngay lúc đó, Chu Nguyên liếc Hắc Độc Vương đang đứng bên cạnh một cái. Gã ta thấy thế bèn thở dài một hơi rồi cũng bước lên một bước, âm trầm nói:

- Chỉ dựa vào một kẻ mới đạt cấp Thái Sơ cảnh như ngươi mà cũng dám lãnh binh đến bao vây Đại Chu thành. Xem ra kẻ như ngươi có chết như thế nào cũng không biết.

Đội quân Hắc Độc thành của ta đang trên đường đến đây, tùy lúc có thể chặn đứt đường lui của các ngươi rồi.

Việc Vệ Thương Lan cùng Hắc Độc Vương cùng lúc xuất hiện khiến cho binh lính bên Tề vương có chút xao động, dù sao cường giả cấp sơ cảnh có lực sát thương quá lớn, thậm chí có lúc có thể quyết định hướng đi trên chiến trường.

Mà bên Đại Chu lại có ba vị cường giả cấp sơ cảnh tọa trấn, trong khi bên bọn họ chỉ có một người là Tề vương.

Sức lực chiến đấu của hai bên lúc này, rõ ràng đã có sự chênh lệch rất lớn.

Mặc kệ những binh lính phía sau đang bàn tán như thế nào thì sắc mặt Tề Uyên vẫn bình thản, lão nhìn chằm chằm vào đám người Chu Kình đang đứng trên tường thành, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc:

- Ba người Thái Sơ cảnh lận cơ à, thật phô trương quá rồi.

-Nếu đã như thế, ngày hôm nay, ta sẽ cho các ngươi thấy thực lực chân chính của bên ta.

Sự châm chọc ẩn trong nụ cười của lão ta càng lúc càng đậm.

Các vị mau ra chào hỏi bạn cũ nào!

Ngay khi Tề Uyên vừa nói xong thì quân đội của lão ta bỗng nhiên tách ra thành hai hàng. Sau đó, có sáu người chậm rãi bước ra.

Lúc sáu người này vừa xuất hiện, từ trên trán của bọn họ chợt phát ra một luồng nguyên khí hùng hậu. Mà những đạo nguyên khí này khiến cho người ta có cảm giác áp bách đến kinh người.

Có thể thấy, sáu người này đều đã đạt tới bậc Thái Sơ cảnh.

Xôn xao!

Lúc này, bên Đại Chu thành lập tức phát ra một trận bàn tán xôn xao, rất nhiều người khi trông thấy cảnh này đều lộ vẻ kinh hãi.

Ai cũng không nghĩ tới, bên phía Tề Uyên lại có đến sáu vị cường giả sơ cảnh.

Con ngươi trong mắt Chu Nguyên cũng hơi co lại. Không lẽ, đây là lực lượng mà Đại Vũ vương triều đưa cho Tề Uyên sao?

Còn Chu Kình nhìn chằm chằm vào sáu người vừa bước ra, sắc mặt càng ngày càng dữ tợn, gạch đá trên tường thành bị ông bóp nát thành nhiều mảnh.

Bộ dáng hiện giờ của ông tự như nhìn thấy kẻ thù vậy.

- Ha ha, vương thượng, nhiều năm không gặp, biệt lai vô dạng!

Cùng lúc đó, sáu người kia cũng ngẩng đầu nhìn về Chu Kình, bọn họ đều nhìn thấy đôi mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống kia của Chu Kình, rồi mỉm cười nói.

-Triệu Thiên Luân...

Lâm Niên…

Vương Thiên….

"..."

Từng cái tên chậm rãi phát ra từ trong kẽ răng của Chu Kình mang theo sự thù hận rất lớn.

Không ngờ lại là sáu tên phản tặc các ngươi.

Vệ Thương Lan nhìn chằm chằm sáu người kia, ông nghiến răng nói, trong giọng nói đầy sự lạnh lẽo.

Sau đó, ông mới quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên đang kinh ngạc, trầm giọng nói:

- Mười năm trước, sáu tên đó đều là thần tử của Đại Chu chúng ta. Nhưng mà khi Vũ vương tạo phản thì bọn chúng lại phản bội quốc giá, đánh lén Đại Chu, khiến quân đội Đại Chu gặp phải kẻ địch khắp nơi, buộc phải chạy tán loạn.

Bây giờ bọn chúng đều được Đại Vũ vương chia đất phong tước ở bên ngoài, từng kẻ đều trở thành vương một nơi. Nhưng ta không nghĩ rằng, lần này Tề Uyên lại kêu bọn chúng tới đây.

Nói đến đây, sắc mặt Vệ Thương Lan cũng có chút khó coi. Bởi vì sáu tên phản bội này đã phá vỡ thế thượng phong của bọn họ. Cũng chính vì có bọn chúng xuất hiện nên số cường giả Thái Sơ cảnh bên phía Tề Uyên đã lên tới bảy người.

Chu Nguyên nghe phụ vương hắn nói thế bèn nhíu mày, khó trách Tề Uyên dám hạ chiến thư. Thì ra lão ta đã nhận được sự hỗ trợ lớn như vậy, xem ra vị Đại Vũ vương kia muốn diệt trừ Đại Chu bọn họ rồi.

Lẽ nào Đại Vũ muốn ra tay rồi sao?

Chu Kình trầm giọng nói.

Một trong sáu cường giả sơ cấp kia bỗng cười nói:

- Vũ vương là một người giữ chữ tín, nếu như ngài ấy đã lập lời thề trong vòng trăm năm không đặt chân lên đất Đại Chu, vậy thì ngài ấy nhất định sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa.

Còn sáu người chúng ta..

Gã dừng một lát rồi cười khẩy một tiếng mới nói tiếp:

- Trước khi tới đây, chúng ta đã tuyên bố rời khỏi Đại Vũ vương triều, gia nhập Đại Tề, cho nên... Chúng ta cũng không phải người của Vũ vương, Vũ vương tất nhiên là không phải không giữ chữ tín.

Két!

Bàn tay đang nắm chặt của Chu Kình phát ra âm thanh kẽo kẹt, chứng tỏ trong lòng ông đã nổi giận rồi.

Tề Uyên cười xem màn kịch trước mặt, lão ta nhìn chằm chằm Chu Kình, sau đó mới lên tiếng. Giọng nói vang vọng, truyền khắp Đại Chu thành.

Chu Kình, ta cho ngươi nửa ngày để suy nghĩ thật kỹ. Sau nửa ngày, ta sẽ tấn công thành, đến lúc đó... tất cả những người phản kháng, giết không tha.

Thanh âm tràn đầy sát khí, khiến cho nhiều người rùng mình sợ hãi.

Chẳng lẽ cảnh tượng của mười mấy năm trước sẽ lại tái diễn lần nữa ở Đại Chu thành sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.