Dưới cái nhìn đầy kích động và cảnh giác của Tần Nhược, con báo kia rời khỏi tấm sàn, sau đó nhảy mỗi bước hơn 10 mét xa, vài giây sau biến mất trong một bầy quái vật bậc bốn.
Ngay lúc con báo biến mất, Tần Nhược cảm thấy dòng máu trong người mình như sôi lên, hắn hận không thể lập tức bay lên trên tấm sàn vừa nãy mà cười một trận thật điên cuồng - trạng thái chiến đấu đã kết thúc rồi!
Con báo ấy vậy mà buông tha cho hắn!
Con vật bé bỏng đáng yêu, vừa nhìn là khiến người ta muốn sờ đầu ấy, vậy mà còn biết báo ân cơ đấy!
Mặc dù Tần Nhược không thể chắc chắn rằng con báo ấy có đúng là có linh tính như hắn nghĩ hay không, nhưng ánh mắt yên tĩnh và hành động vừa rồi của nó đúng là có mấy phần giống như vậy.
Mà bây giờ, sau khi con báo biến mất, Tần Nhược không hề lề mề, lập tức dùng tốc độ 100 mét một giây chạy thẳng trở lại tấm sàn ngay, sau đó như ước nguyện, hắn trông thấy đôi bao cổ tay của Ron nằm lẳng lặng nơi đó, phản chiếu ra ánh sáng kim loại màu vàng sẫm trông rất kỳ bí.
Tần Nhược hớt hải xông qua chộp lấy chúng ngay. Hắn có cảm giác cả thế giới dường như đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, một sự hưng phấn lẫn kích động dâng lên trong ngực hắn, khắp người hắn tràn ngập trong sự hạnh phúc lẫn thỏa mãn mãnh liệt.
Trang bị chữ cam!
Tuyệt!!!
Lồng ngực Tần Nhược phập phồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-to-thao-khong-su/2053654/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.