Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Còn chưa đến gần, đã nghe được từng tiếng gào, tiếng rống của lũ quái vật truyền đến, Nhân Tình Của Ron và Tần Nhược không thể tiếp tục giữ vững sắc mặt bình tĩnh được nữa. Trong tay Nhân Tình Của Ron không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh kiếm màu vàng chóe, cô trầm giọng lạnh nhạt nói với Tần Nhược:
- Theo sát! Chết rồi đừng trách tôi! - Lúc này, trông cô làm gì còn nửa chút đặc điểm “nhân tình nhân ngãi” nào nữa? Tần Nhược thực là rất thắc mắc không biết cô ta lấy cái tên ấy là cố ý hay không... Có điều hắn không để bụng lời nhắc “hảo tâm” kia, chỉ không mặn không nhạt trả lời một câu:
- Tự quan tâm bản thân cô đi.
Nhân Tình Của Ron bất mãn “hừ” một tiếng, sau đó tựa như giận dỗi, tăng nhanh tốc độ phóng vào trong hẻm núi. Tốc độ của cô cực nhanh, trong nháy mắt đã bỏ xa Tần Nhược đến mấy mét...
Tần Nhược không hề khẩn trương. Lúc bị quái vật tấn công thì khoảng cách ngoài 10 mét mới thật sự là khoảng cách an toàn, hơn nữa đến lúc đó tốc độ của Nhân Tình Của Ron chắc chắn không tránh khỏi bị chậm lại, cho nên chỉ cần hắn đảm bảo phép Thủy Liệu có thể đúng lúc hạ trúng người của cô là đủ lắm rồi! Tức thì hắn không nhanh không chậm theo sát Nhân Tình Của Ron, bước vào trong hẻm núi Khảo Nghiệm Chiến Thần này!
“Grào!!!”
Nhân Tình Của Ron vừa đặt chân vào địa phận của hẻm núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-to-thao-khong-su/2053649/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.