Chương trước
Chương sau
Sau khi đám người Lục Tâm logout rồi, Tần Nhược mới đột nhiên nhớ ra hiện giờ là rạng sáng ngày thứ Bảy, đám Vương Đạt chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho cơ hội thức đêm như thế này đâu, cho nên bây giờ hẳn vẫn còn đang online mới đúng!

Hắn bèn gọi qua, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Vương Đạt “triệu hồi” khẩn cấp chạy đến rặng núi Goblin rồi...

Tần Nhược nghĩ, ngày mai không phải đi làm, mà bây giờ đã lên bậc bốn rồi, là lúc cần đến nơi dã ngoại làm quen với các phép thuật bậc bốn, cho nên cũng không từ chối.

Nào ngờ khi hắn vừa dịch chuyển đến thị trấn Berry thì lập tức đã nghe thấy mấy thanh âm quen thuộc gọi tên mình ngay.

- Ơ?

Tần Nhược thắc mắc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba cô nàng Hiểu Hiểu, Hinh Thấm, Lan Lam đang đứng bên cạnh trận pháp dịch chuyển, nhưng chung quanh không thấy bóng dáng Vương Đạt đâu cả. Nhất thời, hắn hiểu ngay nguyên do mà Vương Đạt gọi hắn nhanh chóng chạy đến...

Vỗ vỗ đầu, Tần Nhược chào hỏi ba cô gái:

- Mọi người vẫn còn online à?

Trong khi hỏi, ánh mắt hắn chủ yếu tập trung vào người Hiểu Hiểu, do hắn nhớ Hiểu Hiểu đã từng nói rằng “Con gái mà thức đêm là ngốc nhất, bởi vì đó là giết chết vẻ đẹp thanh xuân của mình”, mà bây giờ, cô nàng vậy mà đã thức đêm rồi đấy, cho nên Tần Nhược bất ngờ vô cùng.

Hiểu Hiểu mỉm cười không nói, còn cô bé Hinh Thấm ở bên cạnh thì hí mắt cười không ngừng:

- Ngày mai không đi học, chị em cho phép em thức đêm chơi đấy. Ha, anh thăng bậc rồi kìa! Em biết ngay mà, nhiệm vụ thăng bậc bốn chỉ là trò mèo với anh thôi mà! - Hinh Thấm phát hiện mình đã không còn nhìn được cấp bậc của Tần Nhược nữa, chứng tỏ hai người đã đồng bậc, đồng thời cấp cũng không cách nhau quá 5 rồi.

Bị cô bé thổi phồng như thế, Tần Nhược vô thức nhớ lại sự kinh hãi khi hai lần bị văng xuống bờ vực ở hòn đảo Băng Tuyết, bèn sờ sờ mũi rồi gật gật đầu:

- Đúng là khá thoải mái.

Hinh Thấm mới chỉ là một cô bé lăng xăng, cho nên không hiểu được ý vị đằng sau lời nói ấy của Tần Nhược. Còn Lan Lam và Hiểu Hiểu thì lại nhìn hắn mấy giây, sau đó Lan Lam nói:

- Cứ nói với chúng tôi đi, tôi cũng sắp làm nhiệm vụ thăng bậc rồi.

- Cô?

Mãi cho đến lúc này, Tần Nhược mới phát hiện ra ánh mắt của Lan Lam cứ chuyển qua chuyển lại giữa mình với Hiểu Hiểu, chẳng biết có phải đã từ ngữ khí nói chuyện của hắn mà phát hiện ra điều gì rồi không... Có điều hắn cũng vô tư cho qua, bởi vì dù sao hắn và Hiểu Hiểu cũng đã nảy sinh một mối quan hệ bạn bè khác giới khá là chặt chẽ rồi, không cần phải che giấu làm gi, mà cũng không cần phải giải thích làm chi cả.

Dữ liệu của Lan Lam được phản ánh thẳng vào trong đầu Tần Nhược:

Xạ thủ truy phong cấp 39, thuộc liên minh Thiên Sứ.

- Ừm… Nghề nghiệp khác nhau thì nhiệm vụ thăng bậc cũng sẽ không giống nhau, nhiệm vụ của tôi thì không thích hợp để cho cô tham khảo được. Thế này đi, chờ đến khi cô vào trong bản đồ nhiệm vụ rồi thì báo lại tình hình cụ thể cho tôi, tôi sẽ tham mưu cho. - Tần Nhược nói.

Lan Lam nghĩ lại thấy cũng đúng, bèn gật đầu đồng ý:

- Vậy thì cứ thế đi.

- Ừm, mọi người lúc nào logout? Nếu bây giờ còn chưa thì đi chung với nhau đi, tôi xem mọi người luyện cấp, mà cũng thuận tiện làm quen với phép thuật bậc bốn mới học được luôn.

Lời đề nghị của Tần Nhược lập tức được ba cô nương hưởng ứng ngay.

Hiểu Hiểu cũng gật đầu. Vốn cô luôn hy vọng Tần Nhược sẽ bớt được chút thời gian cùng cô đi luyện cấp, nhưng rõ ràng hiện giờ tâm trí của Tần Nhược hoàn toàn đặt nơi Hân Vũ cả rồi, cho nên từ sau khi tham gia Vinh Quang đến giờ cô chưa bao giờ mở miệng yêu cầu cả, chỉ nhờ Vương Đạt chỉ bảo, sau đó tập trung chơi để cảm thụ sự hấp dẫn của trò chơi lẫn khoái cảm khi thăng cấp nhanh chóng mà thôi.

Bây giờ Tần Nhược đã có thời gian rảnh rồi, một mặt cô muốn chứng tỏ thực lực của mình với Tần Nhược, mặt khác cũng muốn biết rõ con người trong trò chơi của Tần Nhược hơn. Cô muốn biết vì sao một con người có thể hào hùng cuồng ngạo nơi quặng mỏ lúc đó, khi vào trong công ty lại có thể thu mình, nhu hòa đến như vậy.

Nét cười tự tin khi đó, dường như trong công ty cô chưa từng gặp bao giờ, đặc biệt là thần thái ung dung lần kỹ thuật cao siêu khi đối đầu với những người chơi bậc bốn khi đó, khiến Hiểu Hiểu vốn luôn cho rằng mình đã hiểu rất rõ Tần Nhược phải mê mang, tựa như trên người Tần Nhược đã có thêm một tấm màn che mông lung vậy, vừa tăng thêm một ít cảm giác thần bí, mà cũng khiến cô hiếu kỳ, thậm chí bị thu hút hơn.

Lúc ấy, cô mơ hồ hiểu được vì sao một mỹ nhân trong công ty luôn luôn lạnh lùng, tựa hồ coi rẻ hết thảy những sinh vật giống đực như Lan Lam lại nhìn Tần Nhược bằng con mắt khác rồi, mà cũng hiểu rõ vì sao con bé Tiểu Ác Ma kia lại như fan cuồng sùng bái hắn như thế.

Đây cũng chính là lý do mà lần đầu tiên đã bốn giờ sáng cô vẫn còn chưa đi ngủ. Cô muốn tăng nhanh cấp bậc của mình, ít nhất thì cũng phải tới bậc ba, sau đó có thể thẳng thắn đường hoàng đi bên cạnh Tần Nhược, để tìm hiểu về hắn nhiều hơn.

Nguyên nhân mà Lan Lam đồng ý ở lại rất mơ hồ. Có lẽ ngay cả cô cũng không hiểu được nguyên nhân, chỉ là cảm thấy tên Tần Nhược này hơi là lạ, dường như có thứ gì đó hấp dẫn cô mà thôi. Đương nhiên, trong đó có lẽ cũng có công lao của em gái cô nữa, con bé đã cố gắng “đẩy” chị mình cho một người đàn ông như thế, vậy mà đối phương lại không thuận theo thế này... Mặc dù nếu thuận theo thì sẽ hơi hoang đường thật, nhưng một vài biểu cảm lẫn thái độ tảng lờ khi Tần Nhược truyền âm với em gái của mình khiến cô cũng tò mò - phần lớn những người phụ nữ tự tin về bản thân mình đều sẽ rất để tâm đến những vấn đề như thế.

So lại thì tâm tư Hinh Thấm đơn thuần hơn rất nhiều: một mặt, cô bé muốn tạo cơ hội cho chị mình và Tần Nhược, mặt khác thì lại tò mò không biết sau khi Tần Nhược lên bậc bốn rồi thì thực lực có tăng cao hơn một nấc thật lớn, rồi mạnh mẽ tựa như quái vật hay không.

Ba cô gái có mục đích khác nhau đều cùng đi theo Tần Nhược tiến vào một thảo nguyên ít người chơi ở phía đông thị trấn Berry.

“Cái chuồng heo!”

Đây chính là cái tên mà nhiều người chơi đặt cho vùng thảo nguyên này. Cái tên ấy rất sinh động, mà cũng rất dễ khiến người ta liên tưởng được loại quái vật cư ngụ ở nơi đây.

Có điều đám heo ở đây không phải là loại người ta thường nuôi trong nhà, mà là một nhánh quái vật, biết phun lửa biết phóng điện, đã vậy còn thể theo tính tình của loài heo rừng, biết đụng biết cắn người nữa. Thuộc tính và hệ phái của đám heo nơi đây có thể phân biệt được bằng màu sắc của chúng.

Trong số đó, loại có cấp thấp nhất là loài lợn rừng đen, cấp 18, thuộc tính đất, chỉ biết cắn và đụng, thứ lợi hại nhất của nó là cặp răng nanh vừa dài vừa sắc kia...

Đây là địa điểm luyện cấp mà Tần Nhược chọn riêng cho Hiểu Hiểu, vì cô nàng mới chỉ cấp 16 mà thôi. Đồng thời, hắn cũng có thể lợi dụng lũ heo ở nơi đây để làm quen với các phép thuật bậc bốn mới có.

Tần Nhược dừng lại, nói ra ý tưởng của mình với Hiểu Hiểu, sau đó hỏi:

- Có được không?

-... Thử xem sao. - Hiểu Hiểu có chút khẩn trương. Không trách cô được, bởi trước kia cô vẫn chỉ luôn đối phó với đám goblin cấp thấp nhất trong quặng mỏ, mới chỉ cấp 14 mà thôi, mà hình thể cũng nhỏ nhắn, trông dễ ăn hiếp hơn đám heo này nhiều. Đám heo này thì hơn đến 4 cấp, mà trông cũng đồ sộ, hung dữ lắm!

Có điều cô sẽ không khiến Tần Nhược phải xem thường mình, bởi vì cô đã có một lượng trang bị hoàn mỹ của bậc một rồi, nghe mọi người nói, với lượng trang bị như thế này, dù cô có đối phó với quái vật cấp 20thì cũng sẽ không bị lép vế.

Hiểu Hiểu bình ổn tâm trạng lại, sau đó nhanh chóng nhớ lại những chiêu thức đối phó với bọn goblin, từ đó lựa chọn ra những phép thuật tấn công thực dụng hơn...

Cô tiến vào phạm vi tấn công của một con lợn rừng đen, khép hờ hai mắt lại, bắt đầu ngưng tụ phép thuật.

- Đừng nên nhắm mắt lại, phải nhìn thẳng vào đối thủ của cô. - Tần Nhược nhắc nhở một câu bên tai Hiểu Hiểu. Hắn biết, những người vừa mới bước ra khỏi công hội Phép Thuật Nguyên Tố Nước đều sẽ nghe theo lời dạy của các đạo sư nhắm mắt khi ngưng tụ phép thuật nhằm tăng lên một chút độ hòa hợp nguyên tố, khiến tốc độ ngưng tụ nhanh hơn cả, nhưng điều này vô cùng vô bổ trong những trận chiến thực sự, bởi vì chớp lóe khi mở mắt ra, họ lại phải một lần nữa nhắm chắc mục tiêu thì mới tấn công được, cái được cái mất như thế sẽ khiến cho hiệu suất tấn công thực sự chẳng tăng lên.

Nhưng, cái Hiểu Hiểu nhắm mắt ngưng tụ ra lại chỉ là một màn nước trong suốt...

Không phải là những phép thuật tấn công bậc một thông thường, mà là một kỹ xảo khống chế nước sao?

Ánh mắt Tần Nhược sáng lên, tức thì không nói gì nữa, cứ để mặc cho Hiểu Hiểu phát huy. Hắn rất muốn biết rằng qua một buổi này, Hiểu Hiểu đã hiểu được bao nhiêu về nghề khống chế nước, cũng như hiểu được bao nhiêu về việc khống chế nước.

Chỉ thấy, bình thường tính cách Hiểu Hiểu đã hiền hòa như nước, nay lại càng giống với một nàng tiên nước hơn, miệng cô vừa thốt ra một chữ “tụ” thì màn nước trước mặt cô đã nhanh chóng tụ lại thành một bức tường nước bằng cỡ một tấm chắn. Cho dù tốc độ ngưng tụ của cô có kém hơn Tần Nhược thật, nhưng phương thức quen thuộc ấy lại khiến Tần Nhược sững người một giây.

Hắn ghé mắt nhìn Tiểu Ác Ma, truyền âm qua hỏi:

- Là em dạy cô ấy à?

Nghe vậy, Hinh Thấm thắc mắc nhìn lại hắn:

- Chứ không phải là anh dạy cho chị ấy sao? Em tưởng rằng chiêu này là do anh dạy cho chị ấy đấy chứ.

- Ạch!!!

Cái đầu của Tần Nhược bị chập mạch chừng nửa giây. Hắn rất muốn nói rằng cái phương thức lãng phí MP này rất giống như sao chép từ hắn ra, nhưng đã không ai nói cho Hiểu Hiểu biết thì lẽ nào là do cô nàng tự ngộ ra sao? Mới học tập phép thuật mấy tiếng đồng hồ mà đã làm được như thế này rồi???

Lúc này, Hiểu Hiểu chắn ngang bức tường nước của cô ở trước người, sau đó một lần nữa ngưng tụ nguyên tố nước, cuối cùng bước vào trong tầm nhìn của con lợn rừng đen kia.

- Tên Băng!

Ngay chớp mắt khi con lợn rừng kia quay đầu lại xông đến, mũi tên của Hiểu Hiểu cũng được ngưng tụ hoàn thành và bắn ra!

Lần đầu đối mặt với một con quái vật hung tợn như vậy, Hiểu Hiểu ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương. Nhìn con heo càng lúc càng đến gần hơn, chùm nguyên tố nước thứ hai vốn đã chuẩn bị sẵn sàng của cô cũng hơi ngưng lại một chớp mắt. Nhưng cuối cùng cũng may là bức tường nước của cô ũng bao lại được con heo ấy.

- Băng!

Con heo bị khối băng bao bọc quanh người.

Chiêu thức này của Hiểu Hiểu nhất thời khiến Tần Nhược sửng sốt, bởi vì nó... nhìn... hình như quen thuộc lắm lắm!

Nếu chiêu thức này không phải là Hiểu Hiểu sao chép từ mình ra, vậy chỉ có thể nói cô nàng thực sự là một kỳ tài khống chế nước! Nghĩ đến đây, Tần Nhược quay đầu lại nhìn Hiểu Hiểu, ánh mắt rõ ràng khác với lúc trước lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.