Người xưa có câu rằng: đại nạn không chết ắt có phúc về sau.
Nhưng lúc này, khi đang treo lơ lửng ngoài bờ vực cao trăm mét, Tần Nhược lại cảm thấy câu nói này cũng phải tùy người mà nói! Vì sao mình đã lần đầu ngã xuống không chết mà về sau không những không được tốt lành gì, trái lại lại còn phải ngã xuống thêm một lần nữa thế? Hơn nữa, lần này so với lần trước thì nguy hiểm hơn nhiều, bị hất văng ra đến hai mét... Nếu không nhờ hắn đã có kinh nghiệm, nhắm chuẩn thời cơ vào thời điểm nguy cấp khởi động thuật Hóa Nước, với được một tay bám vào bức tường băng của hắn tạo ra thì chắc chắn giờ này đã biến thành một đống thịt vụn mất rồi.
Ai...
Tần Nhược bất đắc dĩ treo mình hóng gió lạnh ngoài bờ vực suốt nửa ngày, sau đó khi nghe ngóng không thấy thanh âm gì vọng lại thì trong lòng càng nặng trĩu hơn, bèn thở dài một tiếng rồi nhanh chóng khống chế bức tường băng đang nối với bờ vực kéo mình lại gần hơn một chút nữa, sau đó tạo ra thêm một bức tường băng ở dưới chân để có thể đứng vững.
Khó khăn lắm hắn mới có chỗ đứng được. Có điều Tần Nhược lại không lập tức trèo lên đường ngay - không phải hắn không muốn, mà là không thể!
Thật là đáng chết - con Tuyết Kim Cương kia quả không hổ danh là một con boss bậc bốn loại yếu dạng tinh anh, không những đã dùng thực tế chứng minh cho sự lì đòn của nó, mà còn tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-to-thao-khong-su/2053641/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.