Hòn đảo Băng Tuyết, nhìn từ xa tựa như được một lớp bạc bao phủ vậy, màu tuyết trắng lung linh trông thật trang nghiêm thần thánh. Đến gần, chiếc hồ màu lam ở trong đó tựa như tô điểm thêm cho thánh địa này, khiến thế giới màu trắng này có thêm mấy phần sức sống, cũng có thêm một sắc thái khác thường, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng cái thiếu sót của sự đẹp đẽ ấy chính là, ở một nơi tựa như một thắng cảnh du lịch như thế này, lại không có một chiếc du thuyền nào đón đưa cả... Thực là có chút tiếc nuối.
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, với trạng thái hóa nước, Tần Nhược vẫn như một con cá bơi vào nơi cạn. Hòa vào trong làn nước biển, tốc độ di chuyển của hắn tăng lên không ít, cho nên rất nhanh đã tới được cạnh bờ.
Nhưng, ngày vui ngắn chẳng tày gang...
“Đùng!”
Đầu nổi lên một cục sưng lớn.
Đau quá!
Tần Nhược cảm thấy hình như mình đã đụng vào một bức tường vừa dày lại vừa lạnh vậy, bèn ôm vết thương trên đầu mà chật vật đứng lên khỏi mực nước biển cao một mét chung quanh. Lúc này hắn mới phát hiện, mình đã chỉ còn cách bờ biển chưa đến năm mươi mét nữa, chỉ có điều mặt nước ngoài bờ biển đã bị hơi lạnh từ trong đảo đông lại thành băng, khiến bờ biển như được kéo dài ra thêm mấy chục mét. Tần Nhược vừa rồi vì quá đắc ý, đã đụng phải tầng băng này.
Nhổ một bãi nước bọt, Tần Nhược thầm than cho cái sự xui của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-to-thao-khong-su/2053630/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.