Bước từ trong đầm lầy Ma Quỷ ra, những động tác vừa nhanh nhẹn vừa dũng mãnh của Hắc Át Kiếm vẫn không ngừng quay cuồng trong đầu Tần Nhược, khiến hắn không thể nào bình tĩnh nổi. Khác với những đoạn phim chiến đấu xem trên mạng, cảm giác khi quan sát tận mắt với cự ly gần như thế này mang đến sự rung động mãnh liệt hơn bao giờ hết! Hơn nữa, lúc này, Tần Nhược cũng không chút hoài nghi rằng Hắc Át Kiếm có thể một mình đánh lật được Ma Quỷ Cự Ngạc - nếu y có thể mãi duy trì được cường độ chiến đấu như thế, đồng thời cũng mang đủ thuốc phép, vậy chuyện này không phải là vấn đề.
Cường giả, đây mới chân chính là cường giả!
Chẳng trách gì ngay cả những thành phần càn rỡ như Bát Thần Chúng mà nhân số có gấp mấy lần họ cũng chỉ ngoan ngoãn rút lui mà thôi; chẳng trách gì trước mặt tộc trưởng Bát Thần của Bát Thần Chúng, Hắc Át Kiếm thậm chí chẳng thèm liếc lấy nửa con mắt; cũng chẳng trách gì những người bị đỏ tên của gia tộc Tiêu Dao lại dám không kiêng nể gì xuất hiện trước mặt mọi người như thế...
Gia tộc Tiêu Dao có một chỗ dựa khổng lồ là chiến minh U Minh Quỷ Trảo, lại có một người mà có thể một chọi một với một con BOSS vương giả bậc ba, còn cần gì phải giao lưu tình cảm với một đám ô hợp nữa chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhược như sôi trào: một thực lực mạnh mẽ, một sự uy phong lẫm lẫm như của Hắc Át Kiếm, chỉ cần là một người chơi có khát vọng thì ai lại không muốn có chứ? Ngay cả hắn mà cũng lần đầu bị gợi lên khát vọng muốn tận hưởng sức hấp dẫn của trò chơi này rồi.
Rong ruổi giang hồ, trường kiếm hoành thiên hạ!
Mặc dù hắn chỉ là một kẻ điều khiển nguyên tố, không thể chiến đấu với một phong cách điên cuồng như Hắc Át Kiếm, nhưng chỉ cần triệt để khai quật được những đặc điểm của nghề nghiệp này, đạt được một tầng thứ nhất định, vậy... Hắn cũng có thể trở nên rất mạnh!
Mặc dù chưa chắc có thể đạt tới tầng thứ của những đội trưởng chiến đấu trong các chiến minh, nhưng ngang hàng với những người như Lục Tâm thì vẫn còn có thể. Với những người chơi đã tôi luyện kỹ xảo qua nửa năm tuổi Vinh Quang, đã tích lũy được một lượng kha khá kinh nghiệm, trang bị lẫn kỹ xảo như Hắc Át Kiếm thì có ở trên mình cũng rất bình thường. Có điều, Tần Nhược cũng đã thông qua vài con BOSS, thông qua Phong Cuồng Huyết Bình và người của Bát Thần Chúng để tìm được sự tự tin của bản thân mình! Hắn vững tin rằng đợi đến khi mình bậc bốn, đã quen thuộc với mọi phép thuật bậc bốn, đồng thời cũng đã nắm giữ thuật Hóa Thủy cao cấp hơn, năng lực khống chế nước thâm sâu hơn, hắn cũng sẽ có thể mở ra một cánh cửa dẫn đến một khung trời rộng lớn!
Giống như những cường giả am hiểu khống chế nguyên tố như Huyết Sắc Tử Kinh, Tử Điện Cuồng Lôi vậy...
Tóm lại!
Lần đến đầm lầy Ma Quỷ này, cũng coi như là đáng giá!
Trong khi cuộc chiến nơi đầm lầy Ma Quỷ bắt đầu tiến vào giai đoạn kết thúc thì thị trấn Hắc Huỳnh lại trở nên không yên tĩnh.
Bên trong bên ngoài trấn đều có rất nhiều người chơi túm lại bàn luận về chuyện xô xát trong đầm lầy Ma Quỷ giữa gia tộc Bát Thần Chúng và một tổ chức ô hợp nọ có tên gọi Căn Cứ Địa. Những người truyền bá đương nhiên đều là những người từng đi vào trong đầm lầy cả. Nhiều người nghị luận như vậy khiến hành vi xấu xí của Bát Thần Chúng rất nhanh bị truyền đi khắp thị trấn. Trong một khoảng thời gian ngắn, hầu như bất cứ người chơi nào trong thị trấn Hắc Huỳnh cũng đều biết được gia tộc Bát Thần Chúng đã dùng một phương thức đáng xấu hổ lấy được tin mật về Ma Quỷ Cự Ngạc từ một đoàn thể vô danh nhỏ bé, sau đó cũng nhúng tay cướp đoạt của họ.
Vốn là hành vi này từ trước đến giờ không có gì mới mẻ cả, dù sao đây cũng là thế giới trò chơi mà, một thế giới mà dựa vào sức mạnh để nói chuyện, nhưng...
Thủ đoạn của Bát Thần Chúng cũng thật là nham hiểm một cách quá đáng, nào là bán đứng, phản bội, rồi lừa gạt, tóm lại là những chiêu trò hại người nào nổi danh nhất thì chúng cũng đều dùng ra cả. Vậy mà cuối cùng sau khi xuất động cả ngàn thành viên gia tộc lẫn một đám chấp pháp, vẫn cứ bị hai trăm người chơi bên phía Căn Cứ Địa quấy rối cho loạn cả lên, thời gian kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ...
Sau đó, gia tộc Hắc Ngục danh tiếng lừng lẫy và một gia tộc thuộc chiến minh U Minh Quỷ Trảo là Tiêu Dao cũng đều xuất hiện, khiến Bát Thần Chúng sắp thành lại bại.
Bát Thần Chúng phải ỉu xìu rút khỏi đầm lầy Ma Quỷ, hơn nữa, còn là sau khi tộc trưởng của mình bị đội trưởng chiến đấu gia tộc Tiêu Dao khinh thường nữa! Tin này truyền ra, khiến những người biết được cảm thấy thật hả lòng hả dạ.
Đám huynh đệ trong Căn Cứ Địa lại càng kích động không nguôi, có một số người bất kể tổn thất của bản thân, quát to hô hào mọi người đến quán rượu chúc mừng.
Mặc dù cuối cùng không thể đánh chết được Ma Quỷ Cự Ngạc, thậm chí có rất nhiều đồng sự đã hy sinh cả cấp lẫn trang bị, nhưng họ cũng đã chứng kiến được sự mạnh mẽ của Ma Quỷ Cự Ngạc và bộ mặt của gia tộc Bát Thần Chúng.
Mà điều quan trọng nhất chính là, họ cũng đã đánh chết được không ít thành viên đỏ tên của Bát Thần Chúng, xử lý được rất nhiều người bên ấy, cuối cùng còn dây dưa được tới khi gia tộc Tiêu Dao kéo đoàn đội tới, đuổi chúng ra khỏi đầm lầy khiến chúng mất cả chì lẫn chài. Có thể nói công của mọi người không thể bỏ qua được.
Cho nên tóm lại thì, xem như đám đồng sự của Căn Cứ Địa đã trút được cơn giận rồi - sự tổn thất của Bát Thần Chúng mọi người đều đã nhìn thấy, không những mấy trăm người bị chết nơi ấy, mà trang bị cũng bị người ta cướp rất nhiều nữa, thành viên chấp pháp còn bị tiễn về làng hơn trăm. Điều khiến người ta càng hả hê hơn chính là, gần trăm tên mục sư của Bát Thần Chúng vẫn còn đang đứng bên ngoài đầm lầy để chờ gia tộc Tiêu Dao rút đi, hồi sinh lại đám đồng đội còn quanh quẩn trong hành lang Hồi Sinh!
Khiến chúng bị như vậy, đương nhiên phe mình chẳng còn cơn tức gì nữa rồi!
Bọn huynh đệ trong Căn Cứ Địa đã lắng cơn hận, nhưng không có nghĩa là Bát Thần Chúng cũng thế.
Cả đám người bị tộc trưởng gọi tới đánh BOSS, dây dưa đến năm tiếng đồng hồ, kết quả là không lấy được nổi cái rắm, thậm chí còn bị gia tộc Tiêu Dao đuổi đi nữa, trước đó còn hao tổn biết bao nhiêu nhân mã, trang bị, tất cả đều là mất trắng.
Ngay cả kẻ khởi xướng hành động lần này là tộc trưởng Bát Thần của Bát Thần Chúng, khi bước ra khỏi đầm lầy, nhìn đám người của Căn Cứ Địa mà ánh mắt cũng như đang nhìn kẻ thù giết cha của mình, tựa như những người bị hại không phải là họ, mà là chúng! Thế là y không ngừng sai khiến đám thủ hạ khiêu khích người của Căn Cứ Địa, ý đồ chọc giận họ một lần nữa dấy lên lửa chiến.
Nhưng đám Vương Đạt cũng không phải là đám ngốc, họ vốn đã ít người, thực lực yếu, trang bị kém, so sánh sức mạnh tổng thể thì kém quá lớn, cho nên làm gì còn tiếp tục quang minh chính đại chơi với đối phương làm gì? Mục đích đã đạt được rồi, một đám người lập tức rời khỏi thị trấn Hắc Huỳnh ngay, chỉ còn một số ít các huynh đệ còn ấm ức trong lòng thì cố ý lưu lại trong khu vực an toàn dùng ngôn ngữ đi khiêu khích người của Bát Thần Chúng. Thế là không những mục đích của Bát Thần Chúng không đạt được, mà ai nấy còn bị chọc cho tức gần chết nữa. Đừng nói là PK, mà ngay cả là giết người chúng cũng muốn rồi!
Đồng thời, người của Bát Thần Chúng cũng không quên tên khống nước bậc ba Tần Nhược đã gây ra cho chúng mấy lần đả kích không nhỏ kia. Thần Sát và một ít thành viên có chút thực lực trong gia tộc Bát Thần Chúng cùng truyền âm tới cho Tần Nhược.
Lúc đầu, bọn này còn ngọt ngào bảo Tần Nhược chỉ cần giao ra những trang bị lấy được từ bọn chúng, vậy ân oán hai bên sẽ coi như quá khứ, người của Bát Thần Chúng sau này cũng sẽ không tìm Tần Nhược gây chuyện...
Nhưng, đến khi Tần Nhược nói cho chúng biết rằng hắn cũng là một thành viên của Căn Cứ Địa, bên kia lập tức trở mặt ngay, dùng giọng điệu nặng nề đe dọa:
“Thằng nhãi, mày đừng có đắc ý quá! Một thằng khống nước bậc ba như mày, tao muốn quay thế nào thì quay thế ấy! Tốt nhất là giao đồ ra mau, nếu không sau này gặp mày lần nào giết lần đó!”
“Tao cho mày không lên nổi bậc bốn đấy!”
Đối với những lời đe dọa không có bao nhiêu sức uy hiếp như thế này, Tần Nhược dĩ nhiên sẽ không thèm để ý rồi. Hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không tin rằng sau khi mình giao trang bị rồi thì chúng sẽ thật sự không tìm mình gây chuyện nữa. Tần Nhược tức thì lạnh lùng trả lời một câu, khiến đám kia đều câm miệng hết:
“Cửa thị trấn Hắc Huỳnh, có gan chúng mày đi ra giết tao.”
Chuyện sau đó thì không cần đoán cũng biết, người của Bát Thần Chúng cho dù có ngu ngốc hơn đi nữa, cũng không thể nào ngu ngốc đến mức trắng trợn giết người ngay bên ngoài khu vực an toàn được. Mặc dù giết một người thì sẽ có xác suất nhất định rớt ra trang bị của đối phương, nhưng sẽ không khiến rớt cấp, vì đối phương có thể được mục sư hồi sinh bất cứ lúc nào, mà giết người, bị đỏ tên rồi thì nếu bị giết, sẽ trăm phần trăm rớt cấp, hơn nữa còn có thể bị rớt trang bị càng nhiều hơn; mặt khác, còn bị giam giữ một tiếng đồng hồ…
Được đám người của Bát Thần Chúng nhắc nhở, Tần Nhược bèn tra lại số trang bị trong ba lô của mình.
Trừ mấy món gom góp cho Vương Đạt ra thì trong ba lô còn lại đến hai mươi mốt món, trong đó phần lớn đều có thuộc tính rất khá, giá mỗi món hẳn phải trên một ngàn đồng vàng. Tăng thêm hai món chữ vàng và một món chữ tím loại cực phẩm từ Thần Sát nữa, cũng coi như là kiếm được một món kha khá rồi.
Tần Nhược không quên mất nha đầu Hinh Thấm đã tranh thủ cho hắn một ít trang bị, với lại còn có công lớn trong việc cứu Vương Đạt, cho nên hắn bèn chọn một món chữ tím loại cực phẩm từ ba món do Thần Sát rớt ra, ký gửi cho nha đầu ấy. Còn phần hai món chữ vàng thì vì có phần bắt mắt cho nên hắn thấy lưu lại vẫn tốt hơn, sau đó nhờ Lục Tâm treo trong chiến minh đổi lấy trang bị hoặc bán lấy tiền là ổn.
Nhìn lại thời gian... Choáng, đã bốn giờ sáng rồi! Nếu còn không đi ngủ nữa là ngày mai xong đời mất!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]