Chương trước
Chương sau
Dây leo ma quỷ là một dạng dược liệu hạng bốn hiếm thấy, có thể dùng để chế tạo những loại thuốc thuộc tính thông thường. Giá cả của nó cao hơn những loại dược liệu hạng năm như thổ linh ma tinh rất nhiều, ngang ngửa với một bộ đồ chữ tím bậc bốn kha khá, cho nên cũng rất được các người chơi để ý.

Có rất nhiều người không muốn mạo hiểm tiến vào chiến trường, cho nên âm thầm chuyển ánh mắt sang dây leo ma quỷ và những dược liệu khác cạnh đó.

Có điều, muốn thu thập những loại dược liệu hạng cao như thế này, đương nhiên là thuật Thu Thập phải càng cao càng tốt rồi, bởi vì như thế thì dược liệu thu thập được sẽ càng hoàn chỉnh hơn.

Ví dụ như thuật Thu Thập cấp cao, nếu dùng để thu thập băng tuyết liên - hạng năm - thì sẽ thu thập được một cách hoàn hảo, không có bất cứ cánh sen nào bị tổn hại...

Nhưng nếu thuật Thu Thập chỉ có cấp trung thì kỹ xảo sẽ không đủ, mười phần có tám, chín sẽ có ba đến bốn cánh hoa bị tổn hại, khiến loại dược liệu có giá trị hơn một ngàn đồng vàng này bị giảm giá xuống chỉ còn ngang với những dược liệu hạng sáu thôi.

Mà đương nhiên, thuật Thu Thập cấp đỉnh thì sẽ không cần phải lo lắng - kinh nghiệm thu thập của họ đã gần như hoàn mỹ rồi, dược liệu của bất cứ hạng nào họ cũng đều sẽ thu thập được mà không tổn hao gì...

Có điều nếu muốn luyện thuật Thu Thập đến cấp đỉnh thì cần phải tiêu phí khá nhiều sức lực. Trừ thời gian, kỳ ngộ, tinh lực và MP ra còn cần phải có nhiều kiên nhẫn nữa. Nếu không phải dạng lấy việc thu thập làm kế sinh nhai như Tần Nhược thì rất khó luyện nó đến cảnh giới này.

Cho nên khi Tần Nhược hỏi ra câu hỏi ấy, không ai quanh hắn trả lời cả...

Kỹ năng sinh hoạt của MM Hoa Tiễn và Tiểu Miêu thực ra cũng là thu thập đấy, có điều cấp bậc lại quá thấp - một người cấp trung một người cấp sơ, nếu dùng khả năng như thế mà đi thu thập dược liệu hạng bốn thì thể nào cũng sẽ bị quần chúng phê phán đến chết cho xem!

Cuối cùng, Tần Nhược rất bất đắc dĩ, đành chỉ có thể ‘lấy thân thử lửa’. Hắn vốn định bảo đồng đội đi thu thập, còn mình thì nấp một bên yểm hộ, nhưng sự đời thật đúng là không bao giờ thập toàn thập mỹ cho được...

Số nhóm người tụ tập ở nơi dây leo ma quỷ mọc có chừng sáu, bảy. Mấy nhóm này đều có nhân viên thu thập riêng, nhưng số dược liệu ở đây thì lại ít hơn mười cây, số dây leo ma quỷ mọc ở trên vách núi cũng chỉ có hai mà thôi...

So với mấy loại dược liệu hạng năm, hạng sáu kia thì hiển nhiên dây leo ma quỷ phải đắt giá hơn rồi. Nhưng tình hình bây giờ thì rõ ràng là ‘thầy nhiều mà cháo ít’!

Do thế,việc cạnh tranh lập tức xuất hiện, mấy nhóm người kể trên đều dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nơi có dây leo ma quỷ mọc, trong đó thậm chí có mười tên chiến sĩ ỷ vào số trang bị thật tốt trên người bỏ qua sự tồn tại của đám cá sấu chung quanh! Những người này cứ mặc cho chúng nó tấn công, chỉ điên cuồng uống thuốc mà thôi.

Có vẻ như chỉ cần ai chạy đến đích trước thì sẽ lấy được vậy...

“Tần đại ca, sao anh còn không chạy qua? Muộn một chút là ngay cả một cây cũng không có đó nhé.”

Mắt thấy mấy chục người đằng kia đã sắp chạy tới mục tiêu rồi, MM Hoa Tiễn bèn lo âu thúc giục Tần Nhược. Nhưng Tần Nhược vẫn không nhúc nhích, vẫn bảo cô bé tiếp tục chờ.

Tuy hắn cũng không dám chắc chắn lắm rằng khi có người thò tay vào đám dây leo ma quỷ kia, Ma Quỷ Cự Ngạc có triệu hồi hai con BOSS loại yếu dạng tinh anh thủ hạ của nó hay không, nhưng hắn biết rằng chỉ với mấy người bọn hắn mà đi trắng trợn tranh cướp dây leo ma quỷ với mấy chục người kia thì sợ rằng không những không tranh được gì, mà thậm chí còn có thể bị kéo xuống vũng bùn nữa.

Cho nên hắn quyết định đánh cược!

Cuối cùng, một nhóm nọ mạnh nhất cướp được cơ hội trước, ba tên cuồng chiến máu thú gần như là cùng một lúc vọt tới cạnh đám dây leo ma quỷ, sau đó lùi lại, quay lưng về phía chúng, bảo vệ chúng và những dược liệu khác khỏi những người chơi chậm chân.

Tới lúc này, BOSS loại yếu vẫn còn chưa xuất hiện...

Điều này khiến Tần Nhược có đôi chút mất mát. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn mấy tên chủ lực của đối phương nhanh chóng khống chế cục diện, sau đó cử hai tên đạo tặc tiến vào, chìa hai đôi tay đang phát ra ánh sáng màu tím nhạt ra, chạm vào đám dây leo ma quỷ...

Đột nhiên!

Những nhóm người khác lập tức vây quanh lấy nhóm người này.

“Mẹ!”

“Chết tiệt, tưởng quây quanh chúng nó là người khác không nhúng tay vào được à? Bọn mày tưởng rằng đây là nhà bọn mày chắc?”

Trong đám người vây quanh này, có một tên nguyên tố sư nọ động thủ trước, không biết tên này dùng cách gì mà khiến hai tên đạo tặc đang ở trong trạng thái thu thập đằng kia bị gián đoạn ngay. Sau đó, y đắc ý dào dạt kêu:

“Tránh ra!”

“Mọi người công bình cạnh tranh, nếu không bọn mày đừng mong lấy được!”

Hai tên đạo tặc vừa bị gián đoạn thuật Thu Thập đột nhiên quay đầu lại nhìn tên nguyên tố sư nọ một cái, giữa hai đôi mắt lạnh nhạt kia lóe lên một vẻ khinh thường, sau đó thân hình cả hai cùng biến mất.

“Cẩn thận!”

Thấy hai tên đạo tặc nọ biến mất, lập tức có người lên tiếng nhắc nhở ngay.

Nguyên tố sư vừa tấn công liền biến sắc. Y thật không ngờ đối phương lại thẳng thừng đến như vậy, cho nên còn chưa kịp trốn vào trong đám bạn thì đã cảm thấy đau nhói sau lưng ngay - một lưỡi kiếm đã đâm thấu từ sau lưng y ra trước ngực!

“Bịch!”

Thi thể của tên này ngã xuống mặt đất - chết ngay tức khắc!

Tên xui xẻo này còn bị rớt mất chiếc áo choàng ra nữa. Áo choàng vừa mới chạm mặt đất, đã bị một bàn tay vô hình cuốn lấy, biến mất ngay.

Rất nhanh sau đó, một thanh âm lạnh lùng không chút tình cảm vang lên từ phía đối diện: “Hoan nghênh các người ra tay với người của Hắc Ngục bọn này bất cứ lúc nào, gia tộc Hắc Ngục nguyện phụng bồi.”

“Hắc Ngục?!”

Đám người đang bao vây chợt xệ mặt xuống, vì đến lúc này họ mới nhận ra, những kẻ đang bị họ vây quanh không ngờ lại chính là gia tộc Hắc Ngục đang cực kỳ nổi danh trên mạng kia! Gia tộc thần bí này số lượng thành viên không nhiều, chỉ ít ỏi không đủ ba trăm người mà thôi. Quy mô cỡ ấy tuy chỉ có thể đứng trong hàng ngũ những gia tộc nhỏ, nhưng nó lại còn nổi danh hơn cả một số gia tộc có mười ngàn thành viên nữa...

Nguyên nhân bắt nguồn từ một trận đại chiến gia tộc cực kỳ khốc liệt nọ.

Vì một con BOSS bậc bốn, hai nhóm người xung đột với nhau, kết quả là bên Hắc Ngục diệt sạch cả một đại đội cày đồ của gia tộc lớn kia.

Sau đó gia tộc lớn ấy trả thù; toàn bộ thành viên của Hắc Ngục đều ra tay, ép cho mấy ngàn người bên kia chỉ dám đứng yên trong khu an toàn chứ không dám bước ra!

Cho dù trận chiến đó bên phía Hắc Ngục cũng bị tổn thương không nhỏ, nhưng sau khi tin tức được đăng lên diễn đàn rồi, cả thảy Vinh Quang cũng phải chấn động.

Tiếp đó có rất nhiều người rầm rộ điều tra, mới biết rằng tộc trưởng của gia tộc Hắc Ngục - Hắc Thần - đã định ra yêu cầu gia nhập cực kỳ hà khắc: những người muốn gia nhập, trừ có thực lực nhất định ra thì còn cần phải được thành viên trong gia tộc đề cử nữa, đồng thời... Cũng cần được hơn phân nửa thành viên trong Hắc Ngục tán thành thì mới có thể gia nhập!

Rất lâu trước kia, chế độ kiểu này quả thật cũng có không ít gia tộc sử dụng, họ định chỉ tích tụ những thành phần tinh anh lại để tạo nên một gia tộc mạnh mẽ, nhưng sau vài tháng, loại gia tộc như thế phần lớn đều chẳng ai ngó ngàng đến, cho nên cũng đều chịu không nổi, bỏ chế độ đó đi. Nguyên nhân hoặc là do bản thân tộc trưởng không có đủ sức hấp dẫn để thu hút các cao thủ gia nhập, hoặc là do tộc trưởng không có đủ khả năng dẫn dắt một đám cao thủ như vậy, v.v... Hầu như những gia tộc loại ấy đều thất bại với chế độ này.

Gia tộc thành công, chỉ có duy nhất một mình Hắc Ngục.

Tộc trưởng Hắc Thần và một đám thành viên hạch tâm đều có tài nghệ siêu quần, không những kinh nghiệm PK, đánh quái, vây BOSS phong phú, mà nghe nói còn có quan hệ mật thiết với rất nhiều những người chơi thương nhân nữa, cho nên những chiến lợi phẩm có được khi cày cấp hay cày đồ đều có thể được bán hết một cách nhanh chóng, hoặc đổi thành những trang bị, tài nguyên mà họ đang cần.

Điều quan trọng nhất chính là, họ thực sự đã làm được phương châm ‘tụ tập một đám cao thủ với thực lực mạnh mẽ’, tạo được mấy trung đội không ai dám coi thường!

Sau trận chiến chấn động đó, gia tộc lớn kia còn quay lại trả thù vài lần nữa, kết quả là chọc giận Hắc Ngục, bị toàn lực truy sát. Sau ba ngày ròng rã truy sát không ngừng, gia tộc này cuối cùng cũng bị hãi, cứ thấy bóng dáng của thành viên Hắc Ngục từ phía xa là đã lập tức về thành hoặc đi đường vòng xa xa liền, nếu không thì thể nào cũng sẽ bị các thành viên của Hắc Ngục dùng đủ loại phương pháp hại chết.

Sau hết, tộc trưởng của gia tộc đó không thể nhấc đầu lên nổi, bèn áy náy xóa tài khoản luyện lại. Một gia tộc lớn từ đó cũng chia năm xẻ bảy; tin tức này càng khiến Hắc Ngục nổi danh hơn, danh tiếng Hắc Ngục nhất thời lan khắp cả Vinh Quang.

Cho nên, sau khi xác nhận thân phận của đối phương là Hắc Ngục rồi, đám người đang vây quanh ở đây nào dám còn ý đồ gì nữa, đều hớt hải rời xa chừng mấy chục mét, ngay cả tên nguyên tố sư vừa chết kia sau khi được mục sư hồi sinh cho thì cũng tái mặt, chạy mất tích ngay.

Trên trang web có một câu nói này được lưu truyền:

“Muốn đấu với Hắc Ngục?

Có thể, trừ khi bạn là người của bảy chiến minh!”

Tần Nhược không phải là người của bảy chiến minh, thậm chí ngay cả thành viên của một chiến đội nhỏ cũng không phải nữa là, cho nên hắn đương nhiên chỉ có thể thức thời đứng im, không dám đến cướp dây leo ma quỷ với người của Hắc Ngục. Nhưng hắn cũng rất hiếu kỳ: một gia tộc nổi danh như vậy, lần này đến đầm lầy Ma Quỷ lẽ nào chỉ vì hai sợi dây leo ma quỷ thôi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.