Chương trước
Chương sau
Vua hắc ngục ngô công đã bị mười tên cuồng chiến máu thú cuốn lấy, thân thể khổng lồ của nó kịch liệt lay động dưới từng lượt từng lượt phép thuật và kỹ năng bậc bốn.

Những con rết nảy mới lẻ tẻ ở chung quanh cũng nhao nhao bị hơn mười tên người chơi bậc bốn phía ngoài rìa diệt sạch, chỉ có mỗi cái cây có trái ở chính giữa hang là lẻ loi đứng chỗ cũ, không bị ai quấy rầy.

Cảm nhận được tình hình chung quanh, trong lòng Tần Nhược thầm kích động:

Có nên đi qua đó hay không? Bốn phía đều không có quái, BOSS thì đang bị cuốn lấy, mà trung đội kia dường như tạm thời cũng không rảnh để chú ý tới bên này nữa rồi. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để thu thập cái cây kia! Nếu muộn hơn một chút, phỏng chừng bốn tên đạo tặc ở góc bên kia sẽ mò qua mất...

Tần Nhược khẩn trương nhìn chằm chằm vào những quả nhỏ đang phát ra ánh sáng lấp lánh mê người trên thân cây kia, kích động xoa xoa hai tay. Nếu không phải vì cái cây ấy đã nằm trong phạm vi chiếu sáng của một viên tinh thạch, hẳn hắn đã sớm bất kể hết thảy nhào qua rồi.

Dù sao bây giờ trong ba lô cũng đã có đến tám cây cỏ hắc diên và bốn khối thổ linh ma tinh rồi, cũng trị giá đến tám ngàn đồng vàng, cho dù trong lúc thu thập có bị chết đi, cũng không oán hận.

Nhưng cây dược liệu kia vẫn luôn ở trong tầm mắt của những người nọ, nếu mình chạy qua thu thập, phỏng chừng chưa chờ Vua hắc ngục ngô công trở về bảo vệ, họ đã phái người qua lấy cái mạng nhỏ của mình rồi ấy chứ - giá cả của một dược liệu bậc cao và một món trang bị chữ vàng không hề kém cạnh nhau bao nhiêu, Tần Nhược tin chắc rằng họ sẽ cực kỳ vui lòng làm chuyện đó.

“Ai... Nếu cái cây ấy mà qua đây được hai, ba mét nữa là tốt rồi.” Nhìn chằm chằm vào cái cây bên ven rìa khu vực được chiếu sáng ấy, Tần Nhược vừa tiếc vừa hận lắc lắc đầu, thở dài.

Nhưng... Thực vật có khi nào lại tự đứng lên đi vào trong bóng tối được sao?

Hiển nhiên là không thể rồi! Tần Nhược thầm cười khổ trong lòng. Đột nhiên, ánh mắt hắn chợt khựng lại, rọi tới viên tinh thạch đang tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng đằng xa:

Chết tiệt, cần gì phải khăng khăng di động cái cây ấy chứ? Nếu có thể khiến viên tinh thạch kia di động về phía đối diện chừng vài mét thì... Hà hà hà, đây cũng không phải là chuyện không thể làm được đâu đấy.

Nghĩ đến đây, trong bóng tối, Tần Nhược lộ ra một nụ cười tự nhận là ‘tà ác’ hiếm khi thấy.

* * * * * *

“Thêm chút sức nữa đi! Xé rách kết giới của nó!”

Trên chiến trường đang giằng co một cách bất nhẫn, một thanh âm vừa vang dội lại vừa vững vàng chợt vang lên. Từ trong bóng tối, một tên cuồng chiến cao chừng hai mét lao ra, toàn thân y mặc một bộ chiến y da thú thuần màu đen, đeo theo một thanh kiếm bản to khổng lồ cao xấp xỉ với y. Hai mắt người này lóe ra ánh sáng vô cùng hung hãn, tựa như một tên chiến sĩ vừa leo từ địa ngục lên vậy. Y vọt thẳng vào trong chiến trường.

Cách ăn mặc của y hoàn toàn khác với nghề cuồng chiến cự linh và cuồng chiến máu thú, hiển nhiên chính là chi nhánh cuối cùng trong ba nhánh cuồng chiến, dùng sự bộc phát khoảng cách ngắn và lực tấn công cao để nổi danh - cuồng chiến tàn bạo!

Lực phòng ngự của bản thân cuồng chiến tàn bạo lẫn trang bị của họ đều không cao, nhưng lực tấn công lại cực kỳ khủng khiếp. Điều đáng sợ nhất là lực tấn công lẫn khí thế mà họ bộc phát ra trong nháy mắt, vượt hẳn bất cứ nghề nghiệp cận chiến nào, nếu chỉ bàn về lực tấn công, cuồng chiến tàn bạo tuyệt đối xứng đáng là nghề nghiệp hạng nhất.

Trước mắt, chỉ thấy lực tấn công của tên cuồng chiến tàn bạo kia đã được triệt để hiển hiện ra, y bất chấp đám cuồng chiến máu thú đang chống chọi với Vua hắc ngục ngô công, đột nhiên khởi động Cuồng Hóa, sau đó mang theo những ảnh tàn từ chính giữa họ lao vào vòng chiến, thanh kiếm bản to ầm ầm chém trúng một phần nối trên thân của Vua hắc ngục ngô công, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Một vết rạn thật rõ ràng xuất hiện ở vị trí bị chém, nhưng rất nhanh lại khép lại, biến mất.

Đây là hiệu quả nham thạch hóa của kỹ năng Kim Chúc Hóa Cơ Phu, khiến lực phòng ngự vật lý tăng lên rất nhiều, nhưng tên cuồng chiến tàn bạo kia lại như không hề để ý đến điều này, bằng tốc độ cực nhanh, y liên tục chém ra mấy kiếm, hơn nữa lần nào cũng cực kỳ chuẩn xác trúng cùng một vị trí, khiến lớp da đá của Vua hắc ngục ngô công ở vị trí này càng lúc càng nhiều vết rạn hơn, rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh...

Lúc này, đòn tấn công của các nguyên tố sư và cung tiễn thủ cũng mãnh liệt bắn đến!

Hỏa Thần Chi Nộ, Cấp Đống Bộc Bố, Lôi Thiết, Địa Ngục Quỷ Hỏa, Tinh Thần Nhất Nộ, Đại Đại Bào Hao...

Các phép thuật nguyên tố bậc bốn, kể cả một số kỹ năng bắn tên bậc bốn, cùng bắn ra một lúc, ào ào đánh trúng người của Vua hắc ngục ngô công. Dưới những cơn chấn động liên tục, dường như có một thứ gì đó bị triệt để bị xé nát đi... Một tiếng động lớn vang lên, kết giới bên ngoài thân Vua hắc ngục ngô công đã bị đánh vỡ tan, hoàn toàn biến mất...

“Tốt!”

Sắc mặt tên cuồng chiến tàn bạo kia trở nên vui vẻ, nhưng y mới hô lên được một tiếng như thế thì đã bị cái đuôi của Vua hắc ngục ngô công quất tới một cách đột ngột đánh trúng. Trong một tiếng va chạm nặng nề, y bị đánh bay ra ngoài. Chịu chung số phận với y còn có bốn tên cuồng chiến máu thú gần nhất nữa.

Sáu người khác không dám chậm trễ, vội vàng xông về phía trước, một lần nữa chặn lại Vua hắc ngục ngô công.

Vua hắc ngục ngô công tức giận rít lên liên tục, nhưng hình như không thể làm gì được bức tường thịt phía trước người mình cả. Một lượt tấn công nữa của bọn người chơi đã tới, lần này, vì không có kết giới bảo vệ, ống máu của Vua hắc ngục ngô công bắt đầu nhanh chóng tụt xuống với một tốc độ vượt xa hơn những đợt trước.

Tên cuồng chiến tàn bạo bị quất bay ra ngoài kia đã một lần nữa đứng lên, nhưng y không quay trở lại chiến trường như bốn tên cuồng chiến máu thú đồng đội, mà chỉ nhìn thoáng qua chiến trường, cấp tốc uống vào một bình thuốc chữa thương, rồi hỏi một tên đạo tặc vừa đi đến bên cạnh:

“Đã thu thập hết cỏ phép chưa?”

“Hai góc bên này này đã xong rồi...” Nghe tới đây, cuồng chiến tàn bạo nhanh chóng nhăn mày lại, bất mãn ngắt ngang: “Bốn người, ba phút mà mới hai góc thôi sao?”

Đạo tặc nọ cười khổ giải thích: “Không phải vậy, không biết là vì sao, nhưng cỏ phép ở hai góc còn lại đều không thấy.”

“Ý cậu là, cỏ phép đã bị mấy tên đạo tặc trà trộn vào kia thu thập mất rồi sao?” Trong ánh mắt tên cuồng chiến tàn bạo ấy lóe lên một sự lạnh lẽo, y nhớ khi đối phó với Vua khô lâu quả thật có một nhóm đạo tặc tiến vào hang trước.

Đạo tặc nọ có chút đăm chiêu, gật gật đầu: “Hẳn là do bọn họ làm rồi, vì hai lần trước nghe nói cả bốn góc đều có nảy mới cả, không thể nào lần này lại ngoại lệ được.”

“Hừ.” Cuồng chiến tàn bạo nheo mắt lại, nở một nụ cười lạnh: “Còn tưởng rằng đã chết hết rồi chứ, không ngờ còn cá lọt lưới nữa...” Nói đến đây, ngữ khí y một lần nữa lạnh hơn:

“Đi ngắt lấy quả Tử Quỳnh đi, đừng để người ta hớt tay trên nữa. Nếu phát hiện lũ đạo tặc ấy nữa thì... Giết!”

*** Kim Chúc Hóa Cơ Phu: kim chúc = kim loại; hóa = biến hóa; cơ phu = làn da.

*** Cấp Đống Bộc Bố: cấp = cấp tốc; đống = đóng băng; bộc bố = thác nước.

*** Lôi Thiết: lôi = sét; thiết = cắt.

*** Địa Ngục Quỷ Hỏa: quỷ hỏa = lửa ma trơi.

*** Tinh Thần Nhất Nộ: tinh thần = sao trên trời; nộ = nổi giận.

*** Đại Đại Bào Hao: đại địa = mặt đất; bào hao = gầm rú.

*** Quả Tử Quỳnh: tử = màu tím; quỳnh = ngọc đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.