''Vù..!!'' Thiên Y nhẹ nhàng phất tay áo, một cơn gió mạnh liền xuất hiện quấn bay đám mưa bụi cùng với thân ảnh thê thảm đang đau khổ hét lớn ở ngay trước mắt.
Trong ánh mắt mọi người, Mạnh Quyên thân đập mạnh xuống mặt tuyết dày: ''Bịch..!!''
''Hự a a a...!!'' Đối phương sốc nảy một hồi cũng không quên ôm lấy cánh tay đã không còn mà không ngừng gào thét lăn dài trên mặt tuyết khiến huyết tinh chảy ra nhuộm đỏ cả một mảng tuyết trắng lớn.
Thiên Y lại gần, Vô Sắc trong tay đưa lên: ''Tinh...!!'' Ánh sáng chiếu lên thân kiếm, giữa đất trời vậy mà đột nhiên xuất hiện một hư ảnh kiếm thân, ''Kịch..!!" Kiếm minh khẽ ngân vang... đối phương động liền đâm thẳng mũi kiếm xuống mặt tuyết mà không chút nhân nhượng ghim mạnh thân huyết ảnh đang bò lê trên mặt tuyết để đến đội ngũ xà nhân tộc cách đó không xa.
''PHẶP..!!'' Tuyết khẽ động.
''Soạt..!!'' Thiên Y lạnh lùng đi qua, Bạch Đoạn trong tay chỉ thẳng xà nhân Mạnh Nhu nói: ''Ngươi qua... hay là để ta phải đến?''
Thanh âm nhỏ nhẹ nhưng lại như trọng chùy đập mạnh vào tâm kẻ vừa mới được người khác xưng tên.
''...'' Mạnh Nhu lấp sau một xà nhân, đôi mắt y híp lại đánh giá Thiên Y đang chỉ kiếm vào mình và khẽ liếc sang thân ảnh đang bê bết máu tươi nằm ở một bên không rõ sống chết ra sao.
''Chết tiệt, Mạnh Quyên thua rồi, lại thua nhanh như vậy, ta phải làm sao tiếp đây?'' Đối phương tức giận thầm mắng.
Muốn lập xà tộc đao trận cũng cần phải có thời gian, hắn cứ tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-to-dai-luc/972195/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.