Thấy Mục Túc đã no, Quang mới ngồi xuống bên cạnh y bắt đầu đánh chén số thức ăn còn thừa lại.
Mục Túc ngẩng đầu nhìn trăng, thuần một sắc trắng sáng. Y nhớ trước kia còn ở bộ lạc bờ sông, tối nào cũng có loại ánh sáng này cả.
“Mục Túc còn đang không vui sao?”
“Hiện tại tốt hơn rồi.”
Buổi tối chính là thời điểm ẩn nấp tốt nhất, không ai có thể nhìn thấy y đỏ mặt. Hơn nữa, mọi người hình như cũng bận rộn, không ai thèm để ý tới cái lý do vì sao y té xỉu.
Gió từ bên kia sông thổi qua có chút lạnh, Mục Túc khẽ run rẩy, tay chân ôm thành một đoàn.
Quang từ từ nhích lại gần, kéo y lại.
“Lạnh lắm sao? Ở trên núi so với ở trong rừng có lạnh hơn một chút, hơn nữa lúc nãy ta có cho người tuần tra bốn phía phát hiện trong nước sông có lẫn vài khối băng, có thể đêm khuya sẽ lạnh hơn.”
“Quang, khối băng là cái gì?”
“Mục Túc chưa từng nhìn thấy sao?”
Mục Túc lắc đầu.
“Đã sớm nghe mọi người nói trong sông có mấy khối băng trôi. Nhưng Mục Túc ra bờ sông xem thử thì ngoại trừ nước rất lạnh, phát sinh nghịch lưu ra thì không thấy cái gì kỳ quái a.”
“Mục Túc đi lúc giữa trưa a?”
Mục Túc có thể nói là kẻ đi ngủ sớm nhất (bị Quang túm vào lều),nhưng lại là kẻ dậy trễ nhất (bị Quang túm giao phối đến quá nửa đêm, ép đến khô kiệt thể lực, chưa tới giữa trưa thì không thể ngồi dậy nổi.)
“Băng chỉ có ở một thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540389/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.