Lúc tiến vào đám đông, Mục Túc trở nên thật biết điều, nắm lấy cánh tay Quang không buông, y rất sợ sẽ lại xảy ra cái chuyện bị bầy người tách ra một lầnnữa.
Bốn phía đầy những người là người, duy ở chính giữa chỉ có ba người đang đang đứng trên một tảng đá to.
Thạch cất tiếng nói. “Mọi người yên lặng một chút. Có chuyện trọng yếu muốn cùng mọi người nói.”
Mọi người xung quanh an tĩnh lại. Một trong ba người đứng giữa tiến lên một bước.
“Dòng sông đã bắt đầu nghịch lưu, so với dự tính của chúng ta quá sớm.”
Bốn phía bắt đầu rối loạn.
Thạch đứng ra.
“Ta vừa mới cùng Sơn thương lượng. Trước mắt không tìm được lượng thức ăn đủ cung cấp cho cả tộc. Bắt đầu từ sáng sớm mai, thức ăn của mọi người sẽ bị giảm xuống phân nửa. Những giống đực trưởng thành, cứ mười người thì chia thành một tổ ra ngoài tìm thức ăn. Lên núi cũng được, xuống núi cũng có thể. Buổi tối trở về đây, đem toàn bộ thức ăn kiếm được tập họp lại rồi phân phát cho các tộc nhân.”
Đám người lại bắt đầu nghị luận, hơn nữa còn tự mình chia tổ.
Mục Túc quay lại hỏi Quang.
“Thức ăn của chúng ta thì làm sao đây?”
“Mục Túc ngươi quên rồi sao? Lương thực của chúng ta là do Quang tìm mà. Bọn họ không có thức ăn thì liên quan gì đến bọn mình đâu a? Quang đã đáp ứng Mục Túc sẽ không để cho Mục Túc đói bụng mà, nhất định sẽ tìm được thôi. Hmm!”
Quang há to mồm ngáp một cái.
“Mục Túc, chúng ta trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540378/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.