Dọn dẹp, bọn y có cái gì để dọn dẹp? Cuộn tấm da hổ lại bỏ vào trong túi là xong rồi còn gì.
Mục Túc trừng mắt nhìn người kia quay trở lại đống lửa, lại quay đầu nhìn Quang.
“Ngươi nếu không rên lớn tiếng thế chúng ta làm sao mà bị phát hiện a? Đồn canh gác ở đâu?”
Mục Túc quay đầu tìm kiếm. Quang lập tức xoay đầu y lại, chỉ tay vào một khối đá to xa xa. Lần này, Mục Túc đã nhìn thấy trên tảng đá đó có bóng người.
“Ngươi đã sớm phát hiện ra rồi, có đúng hay không?”
Quang toét miệng cười, không đợi cho Mục Túc nổi giận, thoáng cái đè Mục Túc xuống tấm da hổ.
Mục Túc nằm gục trên tấm da, dùng sức đánh xuống đất mấy phát. Thật là mất mặt quá đi mà. Không còn mặt mũi nào mà đi gặp người nữa a. Quang vừa chạy nước rút trong cơ thể Mục Túc vừa an ủi.
“Không sao mà, Mục Túc. Bọn họ không thấy được ta đang dùng tính khí của mình nhấp vào lỗ của ngươi đâu.”
“Ngươi là khỉ sao? Còn cho người ta thấy bản thân đang giao phối nữa.”
“Bọn họ không thấy rõ chúng ta đang làm gì mà. Bất quá, nhìn điệu bộ Mục Túc muốn rên mà không dám rên, chỉ có thể nhỏ giọng hừ hừ thật khiến cho Quang càng lúc càng cứng hơn a.”
“Cầm thú…..Dã thú….. đồ con khỉ…. đi xuống cho ta. Người ta còn đang chờ chúng ta đó.”
“Vậy cũng phải đợi Quang giao phối xong một lần rồi hãy nói a. Mục Túc cũng đâu có muốn Quang tới chỗ người ta mà cái khố vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540374/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.