Đám người theo sau Minh Vũ lần lượt đi về phía trước, chỉ còn lại Chok với một bộ dạng lưỡng lự lo lắng không dám nói.
Chok có rất nhiều không biết phải nói làm sao với Minh Vũ, khu rừng phía dưới hắn đã tới một lần, lần đó đi theo hắn có gần cả 30 người, thế nhưng chỉ có một mình hắn sống sót rời khỏi.
Khi hắn trở về kể lại với Tù trưỡng cùng Già. Già không nói gì, thế nhưng ánh mắt xa xăm cũng nhưng tràn đầy hoảng sợ thốt ra hai từ “ Tà Thần!”
Và kể từ đó khu vực đầm lầy cũng như rừng rậm quanh dong suối lới Raiquada trở thành nơi cấm kỵ của cả bộ lạc.
Cũng như là hai từ “ Tà Thần!” hễ ai nhắc tới từ này sẽ bị bộ lạc trực tiếp trừng phạt, đó là điều cấm kỵ, ai nhắc đến sẽ bị tà thần trừng phạt, giết chết.
“ Thủ Lĩnh! Không được! Không Được! đi xuống sẽ chết! sẽ chết!” Chok vô cùng sợ hãi lớn tiếng.
Minh Vũ quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng kia của Chok, nên cũng đoán được có cái gì ở bên dưới mà tên kia chưa nói với mình.
“ Thủ Lĩnh! Không được đi đến đó, chỗ đó có Ai cũng biết là gì ?” Chok mập mờ nói.
“ Ai cũng biết đó là gì ?” Minh Vũ hỏi lại một lần nữa.
“ Đúng! Xuống dưới đó sẽ chết! Lửa trong rừng cây sẽ hút đi linh hồn! sẽ chết người! xuống dưới là chết!” Chok buôn ra những từ ngữ khó hiểu.
Mà mấy cái tộc nhân nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thoi-dai/2138889/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.