Khu đóng trại, đêm hôm nay là một đêm khó ngủ. Đường dùng rất tốt, rất ngọt, rất ngon. Nhưng đường cũng là một chất kích thích thần kinh ở mức độ nhẹ.
Đối với người hiện đại mà nói, sử dụng đường là một chuyện bình thường, thế nên sự kích thích này không hề hoặc xảy ra.
Nhưng tại thời đại nguyên thủy mà nói, lượng đường mỗi người dùng hôm nay đã nhiều gấp 4 5 lần số lượng mật bọn họ dùng trong một năm.
Minh Vũ không hề để ý đến chuyện đó, thậm chí hắn còn không biết đường kích thích thần kinh. ( tăng động, phấn kích, khó ngủ).
Thế vậy mà Minh Vũ còn nấu một nồi nước đường thật lớn để mọi người cùng nhau giải khát chia sẽ món ngon.
Tuy đường trái Biri Biri không có ngon bằng mật ong, thế nhưng bù lại là có thể cung cấp số lượng lớn, nên Minh Vũ rất mạnh tay trong việc tiêu xài tưởng thưởng cho các tộc nhân. Và đó cũng là thảm họa cho Minh Vũ tối nay.
Đêm thời đại nguyên thủy, chính là một màng đêm tĩnh mịt, bên ngoài toàn là âm thanh của côn trùng, có đôi khi lại vang lên những tiếng rống của hung thú. Thông thường vào cái giờ này, tộc nhân bộ lạc hết chín phần đều đi ngủ, nhưng hôm nay thật khó để bọn họ chìm vào giấc ngủ như mọi khi.
Minh Vũ cũng thế, hôm nay là ngày quan trọng đối với hắn, hắn đã thoát khỏi đời trai tân hai kiếp. không biết là vì đường hay là phấn khích trong lòng, hắn cực kỳ khó ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thoi-dai/2138860/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.