Trở lại bộ lạc, Minh Vũ mang theo nụ cười đầy thâm ý nhìn lão Vũ đang nhảy một vũ điệu tế tự.
“ Vu ta nghĩ nên phải để cái này cúng tế cho đồ đằng!” nói đoạn Minh Vũ lấy ra từ trong một cái Gùi trên lưng Luc một cái đầu lâu.
Nhìn cái đầu máu me, Vu có chút không chịu nỗi, mặt trắng bệch.
“ đây là đầu lâu của Lood chiến binh bộ lạc dũng mãnh nhất bộ lạc Đá!” ta nghĩ chỉ có những vật này mới là thứ Đồ đằng cần, thần linh cần!”
“ thần linh chỉ bảo hộ những kẽ mạnh mẽ mà thôi! Còn kẽ yếu đuối ngài ấy sẽ không bảo vệ đâu!” Minh Vũ tỏ ra vẽ thành kính nói với Vu đồng thời để đầu lâu Lood lên bệ đá.
Minh Vũ muốn nói cho Vu biết, toàn thể bộ lạc biết, ngay cả chiến binh mạnh mẽ nhất bộ lạc Đá cũng gị giết, bộ lạc ăn thịt người hung mãnh đến cở nào cũng bị giết. bộ lạc Đá Lớn hiện tại rất mạnh. Hung thú cũng không sợ.
Nói xong Minh Vũ đi ra ngoài tiếp tục chỉ đạo mọi người làm việc, hắn quyết định vào ngày mai bắt đầu rèn rìu.
Hiện tại mọi nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ đợi thêm mẻ than tối nay nữa là xong.
Khi trời về chiều, từ xa xa Klu cùng Orc và nhóm thợ săn cũng đã trở về, bọn họ kéo theo một xe chứa đầy cá và tôm. Ít nhất cũng trên 100kg. quả thật phái trên thượng nguồn dòng suối cá rất là nhiều cá.
Vì không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thoi-dai/2138754/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.