Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Nước mắt vui mừng của Mạnh Cửu Chiêu lặng lẽ rơi một lúc lâu.
Ban đầu là khóc vì cảm động, một lát sau khóc… bởi vì cậu thương thay cho chính mình.
Gió quá lớn, chẳng bao lâu sau cậu đã phải rụt đầu lại vào trong túi, sau khi vừa cúi đầu nhìn xuống thì thấy ——
Vừa nhìn một cái thì thôi xong luôn, giờ phút thấy cẳng chân nho nhỏ của mình sạch sẽ trắng trẻo, cậu lập tức nhận ra điều bất thường:
Lông chân của ông đây đâu!!!!! Tại sao không còn?!!!
Cậu vội vã giơ tay lên, quay đầu nhìn sang, mặt càng trắng bệnh: Chỗ này cũng không có!!!!
Chợt nghĩ đến một chỗ, Mạnh Cửu Chiêu run rẩy kéo cái váy da nhỏ của mình xuống:
A a a a a ~~~~~~ ngay cả chỗ này —— cũng —— không có!!! Xấu hổ chết mất thôi ——
Nằm trong túi đeo lưng, Mạnh Cửu Chiêu lặng im rơi nước mắt.
Thế là, trong khi đám Kantus thay vảy, cậu… lại bị rụng lông…
Chỗ lông duy nhất còn lại của Mạnh Cửu Chiêu hiện giờ chính là lông mày và tóc, đây cũng nhờ việc cậu sợ đầu ẩm gặp gió nên không dám gội đầu.
Nhưng mà, chắc sẽ mọc lại ra chứ?
Ôm chút hi vọng nhỏ nhoi, Mạnh Cửu Chiêu lại nhô đầu ra ngoài.
Đám Kantus trưởng thành đằng trước đã bắt đầu lao xuống!
Vùng đất sinh sản! Nhất định đã tới vùng đất sinh sản!
Kantus bên này cũng nên lao xuống thôi nhỉ?
Quả nhiên, Louis bắt đầu lao xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-tai-lai/2082540/quyen-4-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.