Ẩn Quân tháo xuống chiếc kim loại diện cụ, lộ ra dung nhan khô gầy khoảng chừng bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai rũ xuống tận vai, ánh mắt nhìn chăm chú sóng biển như vảy vàng lấp loáng, thần tình khổ sở: “Ngày ấy tại Long Thành phế khư, nàng suýt chút nữa thì bại lộ bí mật vẫn còn sống, vì vậy không thể ở lại Lăng Tiêu sinh cảnh.”
“Sau khi ly biệt, nàng men theo Đông Hải mà đi về phía Bắc. Có lẽ là tới sinh cảnh vũ lâm ở phương Bắc Đông Hải, cũng có lẽ đi đến nơi càng xa hơn.”
“Thiên hạ rộng lớn, nhưng hiểm nguy khắp chốn, có lẽ nàng sẽ khách tử tha hương, từ đó không còn tin tức nữa. Cũng có lẽ, nhiều năm sau nàng sẽ bí mật trở về, hoặc như một viễn khách phong trần mệt mỏi, hoặc như một người quy nhân tang thương gầy hao. Nhưng đến khi ấy, lại chẳng biết là đã bao nhiêu năm sau?”
“Nếu Cửu Lê chi thần còn tại, nếu Thương Vương vẫn sống, nếu Quỷ Thủ khôi phục tu vi, có lẽ mọi thứ sẽ trở nên khác biệt. Có lẽ vậy!”
Lý Duy Nhất cảm nhận được trong người Ẩn Quân có sự bất lực cùng thống khổ: “Đừng quá bi quan, Nghiêu sư chính là Trường Sinh cảnh võ tu, thông minh trí tuệ, ở nơi hung hiểm như Lăng Tiêu Đạo giáo cũng có thể ngồi lên vị trí Tôn giả. Có lẽ chẳng bao lâu, nàng sẽ trở thành Đại Trường Sinh, thậm chí là Siêu Nhiên, lấy tư thái cao thâm khó lường của cường giả mà quay về, mang đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195585/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.