Tu vi của An Nhàn Tĩnh đã sớm đạt tới Đệ thất cảnh.
Tại Tổng đàn Đạo giáo, sau khi nàng luyện thành Mộng Huyễn Bào Ảnh, khoảng cách tới Siêu nhiên chỉ còn một đường tơ. Nếu không vì Sưu hồn khiến hồn linh, tinh thần và cảm ngộ bị tổn thương, rất có khả năng nàng đã bước vào Bỉ Ngạn chi cảnh.
Đệ thất cảnh là tầng thứ thế nào, huyền diệu ra sao, Lý Duy Nhất không rõ. Nhưng chỉ bằng cảnh giới ấy, An Nhàn Tĩnh ngồi cách đó sáu mươi dặm đã có thể dùng vô hình chi bình chướng khiến Ẩn Quân, kẻ có tu vi Trường Sinh cảnh, trốn cũng không thoát; ngay cả Vạn Lý Thần Hành phù cũng mất tác dụng. Đủ thấy một góc.
Với thủ đoạn tu vi như vậy, tai mắt yêu thú dưới nước căn bản không thể tới gần hải vực này, khỏi lo chân tướng bại lộ.
“Vù!”
Lý Duy Nhất thân hình đáp xuống, hội hợp lại với Ẩn Quân.
Ẩn Quân sở đắc phù đạo rất sâu, đánh ra Vụ phù, cả hải vực liền bị bạch vụ dày đặc bao phủ, mông lung mịt mờ, giam hãm hai cự đầu Trường Sinh cảnh là Diêu Khiêm và Dương Dận. Sương trong phù là thứ y thu lấy từ Táng Tiên trấn, đậm đặc gấp mấy lần bạch vụ thường. Không chỉ ngăn thị giác, còn làm suy giảm thính giác, khứu giác, cảm tri và ý niệm.
Ẩn Quân cảm nhận nhất cử nhất động của hai cường địch trong sương; vụ khí và phù văn đang bị bọn họ đánh cho tán loạn không ngừng, y nhíu chặt mày, hỏi: “Thế nào?”
“Khôi thủ đã đánh cho bọn chúng trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195581/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.