“Vút! Vút!”
Tử Vô Yếm và nữ tử áo tím, một trước một sau chạy tới.
Nhìn thấy vết máu nơi khóe miệng Sinh Vô Luyến, cả hai đều cả kinh.
Nữ tử áo tím nói: “Trên người Lý Duy Nhất cũng mang theo một loại lực lượng phi phàm sao?”
Đây là lời giải thích duy nhất cho việc Sinh Vô Luyến bị thương!
Tử Vô Yếm nói: “Cửu Lê Thần Ẩn nhân, sao có thể không được bảo hộ trọng điểm? Trên người mấy lão phế vật của Cửu Lê tộc đều có bảo vật hộ thân và lợi khí công kích.”
Sinh Vô Luyến không nói nhiều, khôi phục lại lý trí và tinh thần: “Người tên Lý Duy Nhất này, nhất định phải chết, nếu không, uy danh của Đạo cung sẽ tổn hao trong tay thế hệ võ tu của chúng ta. Mau ngưng tụ kim đan, xung kích Bán bộ Trường Sinh, rửa sạch sỉ nhục tại Đông Hải, biến thất bại thành liều thuốc mài giũa tinh thần và ý chí của chúng ta.”
Họa Tâm đã chết, pháp khí của Vũ Hồng Lăng bị đoạt, Tử Vô Yếm trọng thương suýt bỏ mạng, mà hắn cũng lần đầu nếm trải bại trận trong một trận quyết đấu cùng cảnh giới…
Trong mắt Sinh Vô Luyến, thế hệ này của Đạo cung đã bị người ta ép tới bên bờ vực thẳm.
Không tu luyện thành Trường Sinh Thể, không rửa sạch được sỉ nhục, thì vị trí chân truyền này sớm muộn cũng sẽ bị thay thế.
Nữ tử áo tím nhìn sang Vũ Hồng Lăng, trong lòng hiếu kỳ, đây là lần đầu tiên nàng nghe Sinh Vô Luyến thốt ra hai chữ “thất bại”. Hắn thực sự đã bại rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195550/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.