Lý Duy Nhất bị ép đến đường cùng, đành phải vung trượng, quay người nghênh chiến.
Pháp trượng quét ra một dòng linh quang như thác đổ, hóa thành cầu vồng tam sắc bắc ngang giữa trời đất, đánh tan mưa kiếm do Khung Cực Đạo tử giáng xuống.
“Vù! Vù! Vù!”
Không Hư điều khiển ba thanh kiếm, kết thành kiếm võng, bao phủ lấy hắn.
Ai cũng nhìn ra được, Khung Cực Đạo tử và Không Hư chỉ cần tạm thời kiềm chế “Liễu Phụng Thụ” một khắc, đợi Họa Tâm đuổi đến, lấy nhiều đánh ít, “Liễu Phụng Thụ” tất sẽ phải bỏ mạng tại chỗ.
Tiếng hú dài vang lên, trên chiến hạm Thiên Nhai, trong mười lăm người từng được Liễu Phụng Thụ cứu sống trước đó, có mấy thân ảnh lao vút ra ngoài, nghênh chiến Khung Cực Đạo tử và Không Hư.
Khoảng cách quá xa, ít nhất phải mất năm hơi thở mới đến nơi.
“Ầm! Rào...”
Lý Duy Nhất bị vô số kiếm ảnh bao phủ, lại có hồ lô đỏ đập xuống. Hơn nữa, còn có Hoang Hư đã bị hóa thành hồn nô, cầm bia tấn công tới, không hề sợ chết.
Chiến lực của hắn so với lúc còn sống còn mạnh hơn, đáng tiếc đã bị Không Hư khống chế hồn phách.
“Liễu Phụng Thụ!”
Tiếng quát nổ như sấm của Họa Tâm vang lên từ trên đỉnh đầu Lý Duy Nhất.
Lý Duy Nhất ngẩng đầu nhìn lên, không thấy thân ảnh Họa Tâm đâu, chỉ thấy một thác lửa tuôn trào từ trên cao xuống, sóng nhiệt phả tới khiến làn da đau rát.
“Ầm!”
Một trượng đánh lên bầu trời.
Quang trụ và hỏa diễm chi thác đối kích giữa không trung.
“Xèo!”
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195522/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.