Lý Duy Nhất đứng nơi mũi thuyền, giơ tay lên khỏi đỉnh đầu.
“Oành!”
Bảy mươi hai cột sáng lôi điện từ trên trời giáng xuống, hóa thành Lôi Kích Trận, vùng nước xung quanh lập tức sôi sục.
Hắn thu hết toàn bộ pháp khí và năng lượng vào cơ thể, khẽ lẩm bẩm: “Quả nhiên chỉ mới là bảy mươi hai đạo Lôi Kích Trận! Lục Thương Sinh khi còn ở Ngũ Hải cảnh đã luyện thành ba mươi sáu đạo, đến Đạo chủng cảnh chắc cũng chỉ dừng lại ở bảy mươi hai đạo.”
“Hắn đúng là có thiên tư dị bẩm trong Lôi pháp, chẳng trách được xưng tụng là thiên tài ngàn năm có một của Lôi Tiêu Tông.”
“Chân kinh 《Cửu Tiêu Bí Tàng》 quả nhiên bất phàm, mới mấy ngày lĩnh hội đã thu hoạch to lớn.”
Lý Duy Nhất quay về Thần Vũ Tháp, đem tấm bia ngọc tím cất vào Huyết Nê Không Gian. Sau đó, gom hết toàn bộ các bản giải thích và tâm đắc đặt trên giá sách, mang theo không sót một mảnh.
Hai quyển chân kinh Đạo gia còn lại, hắn cũng không buông tha.
Tầng thứ năm của Thần Vũ Tháp, trong chớp mắt đã bị hắn “quét sạch”.
Thiền Hải Quan Vụ mặc áo đỏ, bước lên tầng năm, thấy toàn bộ không gian trống rỗng, ngẩn người trong thoáng chốc: “Ngươi định bỏ trốn đấy à?”
Lý Duy Nhất biết vừa nãy động tĩnh khi phá cảnh đã kinh động nàng, cười đáp: “Dám mạo hiểm lớn như vậy mà đến Phượng Các, chẳng lẽ lại không mang theo gì? Sao rồi, bên nàng thế nào?”
Thư tịch trong Thần Vũ Tháp phần lớn đều do Thiền Hải Quan Vụ thời đó thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195453/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.