Tống Mộc Xuyên đứng lơ lửng cách mặt đất mấy trượng, nào ngờ một tiểu bối lại có thủ đoạn như vậy, ánh mắt chợt trở nên nghiêm nghị.
Trong Tổ Điền, Đạo Quả rung động.
“Xoạt!”
Pháp khí cùng vô số kinh văn lấp lánh sáng rực, như sông lớn biển rộng đổ tràn ra.
Mỗi luồng pháp khí đều hùng hậu cô đọng, hoàn toàn khác biệt với Đạo chủng cảnh lục trọng thiên, tựa như nhiều sợi hợp thành một luồng tinh thuần, đủ sức nghiền nát mọi võ tu dưới cấp Đạo Quả.
Trảm Mã đao trong tay hắn, được pháp khí tầng Đạo Quả thúc động, lơ lửng giữa không trung như thần nguyệt chiếu sáng.
“Vạn Nô Trảm!”
Một đao bổ xuống!
Đao khí, pháp khí, kinh văn, hội tụ thành thiên quân vạn mã.
Có kỵ binh, cũng có bộ tốt, mặt mũi dữ tợn, giáp trụ đúc từ kinh văn, sát khí ngút trời, thanh thế như vạn quân gào thét, va chạm với đạo kim sắc quang mang xé rách do Lý Duy Nhất tung ra.
Cường giả Dạ linh sử dụng là dung hồn bí thuật, không phải hoàn toàn diệt trừ thần trí của Tống Mộc Xuyên, mà là thôn phệ dung hợp, nên có thể thi triển đao pháp và đạo thuật của Tống gia.
“Bùm! Bùm...”
Kim sắc quang mang xé toang một mảng lớn thiên quân vạn mã, nhưng cũng trở nên ảm đạm không ít.
Tống Mộc Xuyên vung đao chắn trước người, đao thân bốc ra kinh văn và năng lượng hóa thành khiên ấn, cản lại kim sắc quang mang. Cả thân thể hắn rung chuyển dữ dội, bị đánh văng ra ngoài hơn trăm trượng, lưng đập mạnh vào màn đen linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195426/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.