Trong khoảng thời gian này, phần lớn tinh lực của Lý Duy Nhất đều đặt vào việc tu luyện Thập Nhị Tự Đạo Chủng và luyện chế Tinh Trú Đan, hầu như không tu luyện Long Chủng Phong Phủ. Dù vậy, thời khắc Long Chủng tâm động cũng đã không còn xa.
Hắn chuyển chủ đề, hỏi: “Sư tôn, chúng ta bao lâu nữa sẽ công đánh Lăng Tiêu thành?”
Nghiêu Thanh Huyền đáp: “Yêu tộc đương nhiên là muốn càng nhanh càng tốt, bởi vì các siêu nhiên từng trọng thương trong đại hỗn chiến sử thi hai năm trước đang không ngừng hồi phục. Nhưng Thần giáo thì lại mong trì hoãn càng lâu càng tốt.”
Lý Duy Nhất dè dặt hỏi: “Có phải liên quan đến quỷ dị lan rộng từ mặt đất Phủ Châu? Đệ từng nghe nói, những mộ bia và nấm mồ mọc lên đã lan khắp mấy phủ phụ cận, ngay cả châu thành Khu Châu và Binh Tổ Trạch cũng đã bị bao vây, liệu có phải là truyền thuyết về Âm Thi Chủng Đạo?”
“Thời gian kéo dài càng lâu, mồ mả và âm thi trên mặt đất càng nhiều. Khi hoa đạo tung phấn khắp thiên hạ, binh sĩ của Thần giáo sẽ nhiều như biển người, rồi thôn phệ thiên hạ, không ai có thể ngăn cản.”
Ánh mắt Nghiêu Thanh Huyền lạnh lẽo: “Ngươi nghe từ đâu?”
Lý Duy Nhất trong lòng run lên: “Lẽ nào là thật sao?”
“Ta không biết. Ta cũng hy vọng ngươi không biết.” Nghiêu Thanh Huyền nói.
Lý Duy Nhất hỏi: “Sư tôn lo rằng nếu đệ truyền bí mật này ra ngoài, sẽ hại chết chính mình, cũng sẽ liên lụy đến người?”
Nghiêu Thanh Huyền đáp: “Khi ngươi chưa đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195373/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.