Lý Duy Nhất xoay người đi về phía thạch giai, dùng Vạn Vật Trượng Mâu rạch mở một lỗ hổng trên màn sáng trận pháp, đón Dương Thanh Khê, Dương Thanh Thiền, Tề Tiêu và Thác Bạt Bố Thác cùng tiến vào.
“Sao lâu như vậy mới mở trận? Bảo vật bên trong, có phải đã bị ngươi thu hết rồi không?” Dương Thanh Khê nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn.
Lý Duy Nhất thở dài: “Ta chẳng phải cũng phải kiểm tra xem có nguy hiểm gì không sao? Vạn nhất có sát trận hay sát phù, mọi người cùng xông vào, chẳng phải đều chết sạch nơi đây?”
“Trời ạ, nhiều tiên thổ như vậy, phải đến mấy chục cân!”
“Ta thấy còn hơn thế, không chừng có đến trăm cân.”
Tề Tiêu và Thác Bạt Bố Thác kinh hô thất thanh.
Dương Thanh Khê và Dương Thanh Thiền lập tức lao đến, vừa nhìn thấy mảng tiên thổ rộng một phương trượng liền sững sờ tại chỗ, chưa từng thấy tài phú nào khổng lồ đến vậy.
Chỉ một lạng tiên thổ, đã có giá một vạn đồng Dũng Tuyền tệ.
Nếu thật có trăm cân, thì giá trị phải tới mười triệu đồng Dũng Tuyền tệ.
Điều trọng yếu hơn là, tiên thổ căn bản không lo không bán được, luyện chế đan, khí, phù cao cấp đều cần có tiên thổ. Ngay cả việc luyện Trường Sinh Đan, tu Trường Sinh Thể cũng không thể thiếu nó.
Lý Duy Nhất đi đến sau lưng hai nàng họ Dương, hít hương thơm phảng phất từ họ, nhẹ giọng nói: “Nếu ta là kẻ tham lam, một hạt tiên thổ các ngươi cũng đừng mơ thấy được. Nỗi đau lớn nhất trên đời, chính là bị hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195369/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.