Hai người cách nhau chỉ sáu, bảy trượng, đứng thẳng trên một thân gỗ nổi theo sóng nước dập dềnh.
Với tu vi cấp bậc Truyền Thừa giả, trong nháy mắt đã có thể lao đến. Thậm chí chỉ cần một kiếm bổ xuống, vượt qua sáu, bảy trượng chém chết đối thủ cũng dễ như trở bàn tay.
Chu Ngọc Chiêu lựa chọn dừng lại ở khoảng cách này, hiển nhiên là vì y hoàn toàn nắm chắc có thể một chiêu giết chết Lý Duy Nhất, hơn nữa hắn tuyệt đối không thể né tránh, càng không có đường chạy trốn. Chính bởi đã khống chế toàn cục, y mới có dư dả tâm tình trò chuyện vài câu.
Lý Duy Nhất cảm giác rõ ràng, ý niệm chiến pháp của đối phương như dây xích quấn chặt lấy hắn. Loại cảm giác này giống như dù hắn có bỏ chạy theo hướng nào, cũng lập tức bị kéo trở lại.
Bờ bên kia, đám võ tu trẻ tuổi hoàn toàn không nhận ra điều bất thường, ngược lại còn vô cùng mong chờ Lý Duy Nhất sẽ giảng giải một số bí quyết võ học.
Lý Duy Nhất tự biết tình cảnh của mình. Hắn vừa thử điều động pháp khí trong cơ thể, lập tức thấy Chu Ngọc Chiêu hơi rút ngọc kiếm ra khỏi vỏ, ẩn chứa sát ý rõ ràng.
"Kéo dài được thời gian cũng là một điều tốt, có lẽ có thể tìm ra cơ hội thoát thân tốt hơn."
Nghĩ vậy, Lý Duy Nhất cố giữ vẻ trấn định, nhớ lại lời Quan sư phụ từng nói, chậm rãi giải thích:
"Uy lực của võ học chiêu thức phụ thuộc vào hai yếu tố: khí và đạo."
"Cái gọi là đạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195243/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.