Lão giả râu tóc bạc phơ, mặc áo bào xanh, đội mũ nho sinh, cười nói:
“Ta thấy Diêu Quan thành náo nhiệt, tưởng rằng có thể bán được vài bức. Không ngờ các võ tu bây giờ đều nông nổi, chỉ nghĩ đến hái dược, tu luyện, chém giết, hoàn toàn không có thú vui đời sống hay chiều sâu tinh thần. Thế đạo trọng võ khinh văn, không nói đến lễ nghĩa, không tu dưỡng đức hạnh, không đề cao nhân nghĩa. Lễ sụp nhạc hư, âm dương hỗn loạn, thiên hạ sao tránh khỏi loạn lạc?”
Lý Duy Nhất mắt sáng lên, nhận ra trên người lão phảng phất tư tưởng Nho gia giống với trái đất. Hắn thử thăm dò:
“Lão tiền bối nghĩ thế nào về sáu chữ: Trí, Tín, Thành, Nhân, Nghĩa, Trung?”
Lão giả nhìn Lý Duy Nhất từ trên xuống dưới, rồi cười rạng rỡ: “Không ngờ tiểu huynh đệ lại có hiểu biết nhất định về Nho học, khác hẳn đám người thô lỗ kia. Nhưng ngươi xách theo một thanh Đao Trảm Mã chỉ dùng trên chiến trường, thì đúng là phá hỏng phong thái rồi!”
Lý Duy Nhất vô cùng phấn chấn: làm sao thế giới này lại có Nho học? Chẳng lẽ là truyền từ trái đất đến? Chắc chắn là như vậy.
Hắn đổi cách xưng hô: “Dám hỏi lão tiên sinh, học Nho học ở đâu?”
“Ngươi có hứng thú với Nho học sao?”
Lão giả như tìm được tri kỷ, tâm trạng trở nên tốt hơn: “Lê Châu là vùng đất hoang dã, đầy rẫy vu thuật và sâu độc, phong tục nguyên thủy thô thiển, làm sao học được Nho học? Muốn học, phải đến Trung Nguyên Thập Châu. Ở Khâu Châu, Tả Khâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195144/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.